Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 179: Lý đại nhân và Linh Mẫn đại tiên (2)

Rất khó để thay đổi bản tính, hầu hết mọi người đều không bày ra bản tính của mình, ngược lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đem bản tính của bản thân ẩn giấu rất sâu.
Giống như vị quan nhân có vẻ hung ác và kiêu ngạo ở trước mặt này.
Lúc đầu khi nhìn thấy Tống Du ở đây, tưởng rằng đạo nhân này là đồng loại của hắn, tâm tình tốt nên nói ra vài câu bông đùa, nghĩ rằng đối phương chắc chắn sẽ phụ họa mình.
Lúc sau thấy đạo nhân này nhìn mình chằm chằm, dù đối phương một câu cũng chưa nói, trong ánh mắt cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, nhưng có thể bởi vì trong lòng thấp thỏm, nên rất nhanh đã cảm thấy đối phương không chỉ phớt lờ mình, mà càng là đang khinh miệt, mạo phạm cùng vũ nhục mình, giống như từ trong mắt đạo nhân này nghe thấy được hắn đang chửi rủa mình, mà còn là chửi mắng rất bẩn.
Điều này cũng giúp Tống Du tiết kiệm được không ít công sức.
Bởi vì cho dù Tống Du thật sự mở miệng ra mắng hắn, khẳng định là không lợi hại như trong tưởng tượng của hắn.
Thế là tên quan nhân này tức giận kéo y phục của hắn, tránh thoát tay của ni cô trẻ tuổi, sải bước chân, khí thế hùng hổ, làm bộ muốn đi qua gây khó dễ cho Tống Du. Tuy nhiên, Tống Du dù sao cũng không phải là những tên mà hắn quen thuộc kia, cũng không phải là người mà hắn có thể tin chắc rằng bản thân có thể xử lý, bởi vậy khi hắn đến gần mấy bước, trông thấy Tống Du vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn như cũ, không có chút ý tứ sợ hãy nào, hắn liền dừng lại, cũng không dám trở mặt với y, đứng cách cách xa hai bước dùng miệng uy hiếp hai câu, liền phất tay áo rời khỏi nơi này.
Các ni cô lần này không dám cản hắn nữa.
Tống Du nhàn nhạt nhìn xem.
Nghĩ đến tên quan nhân này bình thường cũng là quen thói ương ngạnh, nhưng thật ra bản tính của hắn cũng không cường ngạnh gì, loại ương ngạnh này là do mọi người xung quanh trong thời gian dài hình thành thói quen cho hắn, cũng là bản lĩnh sinh tồn để hắn dựa vào.
Đối với tiểu dân mà nói, loại ương ngạnh này có thể giúp hắn nhẹ nhàng hoàn thành mục tiêu của mình, chậm rãi trở nên quen thuộc, quen thuộc thúc đẩy ương ngạnh, ương ngạnh lại làm sâu sắc thêm sự quen thuộc.
Thế nhưng nó không có thay đổi nội tâm của hắn.
Mà hắn thật ra lại biết được đúng sai, biết hành vi của mình khiến người khác khinh thường, bởi vậy cho dù người khác không nói lời nào, hắn cũng cảm thấy người kia đang mắng hắn.
Về bản chất, trong tâm vẫn là thua thiệt.
Tống Du thu hồi ánh mắt, lại trông thấy sự bất đắc dĩ của mấy vị ni cô, bên cạnh còn có vị ni cô tối hôm qua đã lưu mình ở lại, sắc mặt của hắn lúc này mới trở nên cung kính, hành lễ nói:
"Đa tạ mấy vị sư phụ thu lưu ta, giúp ta tránh mưa, đa tạ đồ ăn của mấy vị sư phụ."
"Mưa tạnh rồi, ngươi đi đi."
"Chỉ là không biết vị vừa rồi kia là vị nào?"
"Ngươi hỏi hắn làm cái gì?"
"A, không có ý mạo phạm các vị sư phụ." Tống Du vội vàng cúi đầu hành lễ, "Chỉ là vừa rồi tại hạ nhìn thấy khí vận của vị quan nhân kia không tốt, sợ là gần đây sẽ có chút tai hoạ, tại hạ tuy không có phương pháp hóa giải, nhưng cũng nghĩ nhân cô hội này đi nhắc nhở hắn một chút, xem có thể kiếm thêm một chút tiền hay không."
"Đừng nghĩ, kia là Lý đại quan nhân nổi danh trong thành, không sợ trời không sợ đất, lại còn cung cấp nuôi dưỡng Linh Mẫn Đại Tiên, cho dù có tai hoạ, cũng không tới phiên ngươi, nếu ngươi thật sự muốn đi tìm hắn, sợ là sẽ ăn chút đau khổ."
"Linh Mẫn Đại Tiên là cái gì?"
"Ngươi là đạo sĩ ngoại lai, đừng hỏi nhiều."
"Vậy xin đa tạ đã nhắc nhở.”
"Thu thập xong nên đi đi thôi.”
"Đa tạ các vị sư phụ.”
"Không cần cảm ơn, ngươi không chê nơi này của chúng ta làm bẩn việc tu hành của ngươi là tốt rồi." Vị ni cô hôm qua liếc nhìn Tống Du một chút, nói, "Ngươi nếu thật sự có chút bản lãnh, lại thật sự muốn cảm ơn chúng ta, cũng đừng đem chủ ý này đánh lên người của Lý đại quan nhân, hắn không phải dạng dễ chọc, chỉ cần bình thường trong lúc thắp hương kính thần, giúp chúng ta thanh trừ nghiệp chướng, để chúng ta không xuống địa ngục là được rồi."
"Sư phụ nói đùa." Tống Du lại lần nữa cúi đầu, "Trên đời này ở đâu ra Địa Ngục? Cho dù có Địa Ngục đi chăng nữa, sư phụ một không ăn cắp hai không trộm cướp, trái lại tâm địa thiện lương, nếu dạng này còn phải xuống địa ngục, sợ là Địa Ngục còn phải lớn hơn so với nhân gian một chút mới có thể chứ nổi người trong thế gian này."
Lời này nói ra, ni cô không khỏi sững sờ.
Dường như trong lòng có xúc động, không khỏi quay đầu nhìn biểu cảm của đạo nhân này, nét mặt hắn tự nhiên, thật kỳ lạ là không nhìn thấy một chút khinh miệt nào bên trên đấy, nàng há miệng muốn nói, nhưng rồi muốn nói lại thôi, sau cùng cũng chỉ là trầm mặc.
Thế đạo ăn người, thế sự sao có thể như ý nguyện của con người được.
Ni cô khoát khoát tay, liên tục thúc giục:
"Ở chỗ chúng ta cũng không có gì tốt để ăn, nên không thể cho ngươi một chút điểm tâm, nên đi đi thôi."
"Ngủ lại một đêm đã là vô cùng cảm kích, đồ ăn đêm qua cũng cực kỳ ngon miệng, nào dám lại yêu cầu xa vời." Tống Du lại thi lễ, cung kính nói, "Tại hạ sẽ đi thu thập ngay bây giờ."
Nói xong quay người đi về phòng nhỏ.
Lúc trước, khi hắn đi ra, con mèo Tam Hoa cũng đi theo hắn ra, hắn đứng ở nơi đó, con mèo Tam Hoa này cũng an vị ở một bên chân hắn, hắn nhìn Lý đại quan nhân, con mèo Tam Hoa kia cũng nhìn chằm chằm Lý đại quan nhân, bây giờ con mèo Tam Hoa này lại uốn éo thân thể đi theo hắn về phòng, nhìn cực kỳ có linh tính.
Một bên thu thập, một bên thì thầm:
"Linh Mẫn Đại Tiên..."
Tống Du nhất thời cảm thấy có chút mới lạ.
Xem ra tại địa giới Bình Châu này không riêng gì việc có nhiều truyền thuyết về tiên thần yêu quỷ, mà liên hệ giữa tiên thần yêu quỷ cùng nhân gian cũng muốn nhiều hơn một chút. Chỉ là không biết mối liên hệ giữa những thứ gọi là tiên thần yêu quỷ này cùng phàm nhân, sẽ tạo nên không khí tiên thần cực kỳ nồng đậm, hay vẫn là cái loại không khí tiên thần cực kỳ nồng đậm này sẽ thúc đẩy càng nhiều người tiếp xúc với thần tiên yêu quỷ, hoặc là nó cũng hấp dẫn càng nhiều tiên thần yêu quỷ đến tạo nên những cuộc gặp gỡ bất ngờ với phàm nhân.
"Đạo sĩ, ngươi nói cái gì?"
"Không có gì."
Tống Du tiếp tục dọn dẹp đồ vật.
Sau một lát.
Mèo con đứng ở bên chân đạo nhân, chân nhỏ giẫm lên vùng nước đọng trên mặt đất, làm cho nó vô cùng bẩn. Đạo nhân thì đem túi ống vẫn còn ướt khoát lên lưng con ngựa, hướng về phía các vị sư phụ nói lời tạm biệt, sau đó đi xuống núi.
Sau cơn mưa con đường có vũng bùn, đường xuống núi trơn ướt.
Đạo nhân một bước một bước tạo ra một cái dấu chân, mèo con đi một bước tạo ra một đóa hoa mai.
Cũng may con đường này không dài.
Trên con đường lớn phía dưới đã sớm có người đi đường, trông thấy hắn từ bên trên sườn núi của ngọn núi nhỏ này xuống tới, lại mặc đạo bào, cũng không khỏi phải dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Tống Du cũng không để ý, hắn chỉ đi xuống núi rồi hướng về phía trước.
Đi được một đoạn, nhìn lại, sau một đêm mưa to, đỉnh am ni cô trên sườn núi đã được tắm đến sạch sẽ.
Ở cửa ra vào phảng phất còn có thể trông thấy một thân ảnh.
Ánh mắt của thế tục có khi cũng là một thanh kiếm có thể đả thương người, những ni cô này tuy thiện lương, nhưng nội tâm lại cũng hèn mọn và mẫn cảm. Tuy thật sự trợ giúp hắn, nhưng cũng rất sợ hắn khinh thị các nàng.
Kỳ thật làm sao có thể?
Bồ Tát cũng chưa từng giúp Tống Du mảy may, mà các nàng lại thật sự thu lưu hắn một đêm.
Đúng rồi, còn có thêm một bữa cơm tối.
Đáng tiếc là chưa ăn được điểm tâm.
Bông cải làm dưa chua quả nhiên là ăn ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận