Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 143: Mao Cư Tử đạo trưởng cùng Thương Nhĩ Tử đạo trưởng (2)

Tiểu nữ đồng nghiêng đầu thay hắn suy nghĩ:
"Mao Cư Tử."
"Mao Cư Tử là cái gì?"
"Ngươi chưa từng thấy Mao Cư Tử sao?"
"Là cái gì?" "Ngươi đúng là ngốc."
"Cho nên nó là cái gì?"
"Là cái thứ dính lên lông sẽ rất khó lấy xuống."
"À…..."
Lúc này Tống Du mới kịp phản ứng lại, thì ra nàng đang nói đến một loại thực vật.
"Còn có Thương Nhĩ Tử." Tiểu nữ đồng lại bù thêm một câu.
"Ngươi có thích không?"
"Không thích! !"
Tiểu nữ đồng vội vàng lắc đầu, âm thanh kiên định.
Dựa vào biểu cảm trên nét mặt của nàng Tống Du nhìn ra sự chán ghét và tràn đầy cảnh giác. Tên gọi là Mao Cư Tử, còn gọi là là cỏ quỷ châm, nếu bị dính vào trên người hay dính vào trên áo, sẽ lưu lại trên lông tóc hoặc quần áo một đám lông ngắn châm chít vô cùng, còn có màu nâu đen. Thương Nhĩ Tử thì lại là một quả cầu nhỏ màu xanh lục, trên thân mọc ra gai ngược, nếu dính vào trên y phục hoặc lông tóc thì còn khó lấy ra sạch sẽ hơn Mao Cư Tử, đặc biệt là trên lông tóc.
Xem ra trước kia nàng không ít lần bị hai thứ này hãm hại.
Bất quá bây giờ đã là mùa xuân.
Hai thứ này hẳn là sẽ không có nhiều lắm đâu?
Đi được nửa khắc, Tống Du bước đi chậm dần, từ trên lưng ngựa lấy ra cuốn dư địa kỷ thắng.
Lật ra tờ thứ nhất, là một bức địa đồ Đại Yến.
Đó là một cái địa đồ vô cùng thô sơ giản lược, chỉ vẽ đại khái hình dáng đại khái, đánh dấu vị trí của các châu quận, không có gì đặc sắc. Còn khí hậu cụ thể ở từng nơi như thế nào, có những danh lam thắng cảnh gì, hay hoặc là cách đi đến đó làm sao thì dùng chữ ghi rõ ở đằng sau, ngẫu nhiên cũng có kèm theo hình minh họa nhỏ. Tuy vẫn là phải hỏi đường, nhung cũng xem như đã giúp đại ân.
Thế nhưng loại bản đồ này và bản đồ ở đời sau là hai thể loại khác nhau.
Chỉ mỗi việc nó không vẽ dựa theo trên Bắc dưới nam, đã đủ cho Tống Du thêm nhiều rắc rối. Hắn phải dựa vào kiến thức địa lý của mình để phân biệt.
Hủ Châu hẳn là ở gần khu vực Tây Nam Đại Yến, nếu như địa đồ vẽ theo trên Bắc dưới Nam, thì nó sẽ nằm vào khoảng phía dưới bên trái bản vẽ. Nếu là trực tiếp đi hướng bắc, đi Trường Kinh cũng không xa. Cân nhắc đến còn phải đi một đoạn đường để trở về, mà Trường Kinh cũng chỉ là một trong những điểm sẽ ghé thăm trên hành trình của Tống Du, cũng không phải là nơi đích đến cuối cùng của hắn, cho nên không thể trực tiếp đi một mạch tới đó.
Bởi vậy hắn dự định tiếp tục xuôi nam, băng qua Hủ Châu, lại đi hướng phía đông.
Đầu tiên là tới Bình Châu trước, tìm người hỏi thăm về núi Vân Đỉnh.
Sau đó vòng lên phía Bắc, cuối cùng hoành lại phía tây, đi thành một vòng trong như thế, chỉ cần đi thêm mấy châu, là sẽ đến được Trường Kinh.
Đường không đến mức vạn dặm, nhưng cũng xấp xỉ tám, chín ngàn.
Tống Du đem địa đồ bỏ lại bên trong túi ống.
Nhìn lại, Thanh Sơn đã trở nên mơ hồ, đạo quan dưới Thanh Sơn cũng trở nên rất nhỏ, cánh rừng trúc sau nhà trở thành một dãy dài xanh mướt, không còn thấy rõ, càng không thấy được bóng dáng của những vị đạo nhân kia.
Tống Du nhất thời đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú.
Có lẽ hắn sẽ không bao giờ có dịp quay lại đây nữa, khoảnh khắc này đã là khoảnh khắc cuối cùng để dành thời gian cho một mảnh sông núi nơi này, cái nhìn này cũng là cái nhìn cuối cùng.
Có lẽ còn có thể gặp lại, nhưng cũng đã là chuyện của mười năm hai mươi năm sau, dù cho sông núi nơi đây không thay đổi, người cũng đã không còn là người thiếu niên của ngày xưa, khi đó chính Tống Du còn không biết mình sẽ như thế nào, làm sao biết hắn sẽ có tâm tình gì?
Đó chỉ là một phần phong cảnh trong suốt cuộc hành trình, nhưng hắn cũng vẫn không khỏi cảm thán.
"Đạo sĩ."
"Ừm."
Tống Du thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn về phía trước.
Lúc này đã là buổi sáng, mặt trời buổi sáng ẩm ướt vừa mới mọc lên đỉnh núi, mơ hồ đụng vào sương mù và triền mây trên đó, cả dãy núi kéo dài, mười dặm Thanh Sơn ở xa xa, đường bằng phẳng trước mặt thì đầy cát. Phía trước lại không biết lại là một phen sơn thủy nhân tình như thế nào.
Cũng chính là hôm nay, mới có tin tức từ huyện Lăng Ba truyền đến huyện An Thanh, nói thủy yêu ở đó làm loạn mấy năm nay cuối cùng cũng bị diệt trừ rồi, thi thể hiện lên trong nước dài chí ít đến mười trượng, bề rộng cũng có mấy trượng, nếu không phải khúc sông Liễu chỗ này đủ rộng đủ sâu thì thật đúng là chứa nó không vừa.
Lúc này đường thủy đã thông, sẽ không bao giờ bị thủy yêu làm loạn nữa.
Hàng phục con Thủy yêu này chính là một tiên nhân đang đi dạo chơi ngang qua, bộ dáng tuổi trẻ, dẫn theo một con hồng mã, không có dây cương, mang thêm một con mèo Tam Hoa, mười phần linh tính, hắn không cần xuống nước đã có thể diệt trừ Thủy yêu, nếu nói hắn không phải thần tiên hạ phàm thì thực tế rất khó có người tin tưởng. Bây giờ ở huyện Lăng Ba có 10 vạn bách tính đang muốn xây miếu lập tượng cho hắn, dựng ở ngay gần bến sông Lăng Ba, để bày tỏ lòng biết ơn.
Còn tại huyện An Thanh những người giang hồ chưa rời đi nghe thấy vậy, tinh tế suy nghĩ lại chuyện của mấy ngày trước đây, đều ngạc nhiên không thôi.
Nhất là mọi người trong phái Tây Sơn.
Khuất sau những dãy núi liên miên, bên trong trạch viện.
"Tiên sinh đi rồi".
Thiếu niên vẫn cung cung kính kính đứng trước mặt lão giả như cũ.
"Khụ khụ khụ.
Lão giả liên tục ho khan, quải trượng bỗng nhiên đập xuống đất, phát ra âm thanh già nua: "Ta bảo ngươi can đảm một chút, không phải kêu ngươi đi đọ sức với thiên địa, đi chấn hưng gia tộc ta, không hề bắt ngươi phải làm như thế này thế kia, Khụ khụ khụ, chỉ là muốn ngươi gặp được việc mình muốn làm liền mạnh dạn đi làm, gặp được vật thuộc về mình cũng phải xuống tay bắt lấy, không nên bỏ lỡ cơ hội, nói chuyện lớn một chút, không để người xem nhẹ, có thể bớt được rất nhiều phiền phức, làm người rụt rè hèn nhát một chút không phải là không được, chỉ là có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ."
"Lão tổ".
"Đừng nói nhảm Khụ khụ khụ." lão giả liên tục ho khan, "Nói chuyện ngươi muốn nói."
"Ta muốn đi tiễn…tiễn tiên sinh.”
"Có thể."
"Cảm ơn lão tổ tông".
Thiếu niên quay người đi ra bên ngoài.
"Chờ một chút."
"A?"
"Tiên sinh là vị cao nhân, nếu ngươi cảm thấy hắn không tệ, ngươi có thể đi theo hắn, nói không chừng đó chính là cơ duyên của ngươi. Đạo hạnh cũng tốt, tu vi cũng được, tóm lại cả đời này có lẽ sẽ trôi qua thoải mái một chút." Lão giả dùng một đôi mắt đục ngầu nhìn hắn chằm chằm, "Tự ngươi nghĩ kỹ.".
"Làm sao?"
"Ta không dám !".
"Vậy ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội."
"Ta !".
Thiếu niên đứng tại chỗ, trong mắt tràn ngập xoắn xuýt.
Sau cùng cũng chỉ nói ra một câu: "Ta muốn đi tiễn tiên sinh một đoạn đường, đưa tiên sinh ra khỏi Hủ Châu, ta sẽ trở lại." "Tùy ngươi."
Chim én bay ra khỏi cửa đi mất....
Bạn cần đăng nhập để bình luận