Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 142: Mao Cư Tử đạo trưởng cùng Thương Nhĩ Tử đạo trưởng (1)

Tiệm may trong thành.
Tống Du đã tỉnh táo lại, đứng ở trước mặt một vị lão ma ma, ra hiệu cho bà ấy, muốn muốn bà giúp hắn làm một cái hầu bao, sau đó khâu vào ống tay áo cho hắn.
"Đại khái lớn chừng này."
Lão ma ma híp mắt nhìn kỹ, lại lấy thước ra đo: “Lớn hơn so với hầu bao bình thường một chút."
"Đúng vậy, không nên quá phẳng."
"Tiên sinh muốn đựng đồ vật lớn ư?"
"Vâng."
"Vật ấy bao lớn?"
"Đại khái thì…"
"Meo !”
Một con mèo lay lay ống tay áo của hắn.
Tống Du cúi đầu nhìn nó, liền hiểu rõ, thế là dứt khoát đem mèo ôm lên, nâng trong tay cho lão ma ma nhìn: "Dùng để chứa nó."
"Ta muốn dẫn nó đi xa."
"Đã hiểu."
Lão ma ma tự tin khoát khoát tay.
"Đa tạ bà bà."
Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, Tống Du hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề của người thợ lâu năm, để lại một khoản tiền đặt cọc, nói với bà cụ lúc nào túi may xong sẽ mang áo đến vá, sau đó dẫn mèo Tam Hoa rời đi.
Mấy ngày sau, bản lĩnh phi hành của chim én hắn đã học được đến không sai biệt lắm, trừ nhiều loại kỹ năng, cũng thu hoạch được một loại trải nghiệm mới mẻ cùng một góc nhìn mới, cảm ngộ không ít. Cuối cùng cũng đến thời điểm rời đi.
Tống Du lấy được sự cho phép của Thanh Dương Tử, đi vào hậu viện của đạo quan.
Bên trong bên ngoài viện đều là rừng trúc. Chỉ là cây trúc ở ngoại viện là loại trúc bình thường, chủ yếu là tính thực dụng. Còn cây trúc trong nội viện thì là một loại trúc cảnh Viên Lâm, thân cây lớn lên không thô, dáng dấp không cao, mắt trúc dày đặc, sờ tới sờ lui xúc cảm như được bôi trơn, tính chất cứng rắn, cảm giác xác thực giống như một loại tre, dùng để làm gậy trúc thì không thể thích hợp hơn.
Tống Du coi trọng chúng nó thật lâu.
Hôm nay tới đây, lập tức đi xung quanh rừng trúc hết nhìn trái lại nhìn phải, chốc chốc lại sờ sờ một chút, lựa chọn tỉ mỉ, so sánh nhiều lần, lúc này mới chọn được một gốc.
"Xin lỗi."
Tống Du chắp tay hành lễ, lúc này mới đi ra phía trước.
Kẹp lấy gốc rễ của cây trúc, không mấy khó khăn đã có thể nhẹ nhàng lấy được.
Cầm lấy cây trúc chậm rãi vuốt ve lên xuống, từng nhánh cây nhỏ trên thân cây lần lượt rơi xuống, lại vương tay đo một chiều dài thích hợp, ngón cái cùng ngón trỏ ép lại bóp một cái, nữa khúc cây bên trên đã gãy mất, gãy đến chỉnh tề.
Thế là chỉ còn lại một cây gậy trúc, kích cỡ lớn nhỏ nắm trong tay vô cùng vừa vặn, mắc trúc nhẵn nhụi, giống như đã được đánh bóng qua, toàn thân thẳng tắp, chiều dài cũng vừa vặn, dưới ánh mặt trời xanh tươi như ngọc.
Tống Du cầm lên nhìn đi nhìn lại vài lần, hết sức hài lòng.
Thế là muốn đi ra ngoài.
Mới đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại.
Nhìn lại !
Một tiểu nữ đồng cũng đang đứng trong rừng trúc, nàng xoay người ngồi xổm dưới đất, trên tay nắm một đoạn trúc nhỏ dày chừng một ngón tay, bẻ trái bẻ phải, lắc lư cây trúc trong tay xoay tròn mấy lần, hao hết sức lực, muốn di chuyển nó.
Tống Du không nhịn được đi qua xem, nhìn kỹ rồi thì khó xử gọi.
"Tam Hoa nương nương."
"A?"
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Tách cây trúc nha."
"Ngươi tách cây trúc để làm cái gì?"
"Vậy ngươi tách cây trúc để làm cái gì?" Tam Hoa nương nương dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn hắn.
"Ta làm một cái quải trượng."
"Ta không biết."
Tam Hoa nương nương nói như này: "Ngươi đi hỏi quán chủ, ta cũng đi hỏi quán chủ, hắn cũng nói cho phép ta lấy một cây."
"Biết lễ phép rồi đó."
Tống Du cười cười, liền đi qua.
Cây trúc này chỉ lớn bằng ngón cái, đã bị nàng bẻ gãy, chỗ gãy bị dày vò đến không còn nhìn ra hình dạng, nhưng thân là một cây trúc cứng cỏi, nó vẫn chưa bị đứt đoạn.
Thế là hắn ngồi xuống bên cạnh nữ đồng, nắm chặt một vị trí bên dưới chỗ gãy, lại một lần nữa buông tay ra, trong lúc vô thanh vô tức, cây trúc đã có một chỗ gãy vô cùng chỉnh tề, giống như bị một lưỡi đao sắc bén chặt qua.
Nữ đồng nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du lại cười cười, lại giống như lúc trước vuốt ve thân cây một lần, xử lý sạch sẽ giúp nàng, lúc này mới đưa cho nàng, nói: "Cách sử dụng đơn sơ của Kim hành chi pháp, muốn học không? Sau khi học được, lúc đốn củi sẽ tiện hơn rất nhiều." Nữ đồng nhận lấy cây trúc, vẫn còn ngồi xổm ở chỗ cũ, ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào.
Nếu là lúc trước, nàng khẳng định sẽ học.
Nhưng bây giờ nàng đã học Hỏa hành chi pháp trong một thời gian dài, lúc sáng sớm và buổi tối đều tu luyện, buổi sáng buổi chiều là thời gian luyện tập, nhưng lại chỉ có thể phun ra được Minh Hỏa mà thôi, cũng vì như vậy, nàng đã đảm nhiệm trọng trách nhóm lửa.
Đạo sĩ kia nói với nàng, nhóm lửa cũng có thể hỗ trợ việc tu hành.
Tròng mắt của nữ đồng xoay trái xoay phải, nhếch miệng, cuối cùng vẫn không nói một lời, cầm lấy gậy trúc, quay đầu bước đi.
Tống Du cười cười, cũng đi theo ra ngoài.
Bên trong tiền viện, hồng mã đang yên tĩnh đứng, trên lưng đã treo lên túi ống, đạo sĩ đứng ở bên cạnh, đạo quan vẫn yên lặng như cũ.
Tống Du cầm gậy trúc đi qua, thành tâm hành lễ với mọi người: "Đến đây cũng đã được hơn nửa tháng, nhận được khoản đãi từ các vị đạo hữu, quả thực là một đoạn thời gian thoải mái nhất, tại hạ vô cùng cảm kích."
"Đâu nào."
Các vị đạo trưởng vội vàng đáp lễ.
"Tuy nhiên, lần này tại hạ xuống núi là để du ngoạn, cuối cùng vẫn phải nói lời tạm biệt với các vị đạo hữu. Trong lòng tuy buồn bã, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Duyên tụ duyên tan, đều có diệu dụng, liền không nói nhiều." Tống Du ngừng lại, liếc nhìn về phía Đồng nhi nhỏ nhất trong đám người bên kia, lại nhìn về phía mọi người, "Đợi tại hạ kết thúc du ngoạn, các vị đạo hữu nếu như có đến huyện Linh Tuyền ở Dật Châu, có thể đến Âm Dương Sơn tìm ta, ta nhất định sẽ chiêu đãi chư vị thật tốt."
"Nhất định!"
"Vậy thì liền cáo từ."
"Đạo hữu đi thong thả!"
"Tình nghĩa đã mang đủ, không cần lại tiễn xa."
Tống Du mang theo hồng mã cùng tiểu nữ đồng đi ra khỏi đạo quan, chư vị đạo trưởng quả nhiên dừng ở cửa ra vào, cũng không đi tiễn xa, hắn thi lễ với bọn họ lần cuối, rồi không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Tiểu nữ đồng cũng cầm gậy trúc tạm biệt bọn họ, lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Du, vừa đi vừa nói:
"Thanh Dương Tử!"
"Đúng vậy."
"Quang Hoa Tử!"
"Kia là cung chủ Phúc Thanh Cung."
"Vì sạo lại đều gọi là tử?"
"Trong những năm gần đây, người Đạo giáo phổ biến việc mỗi lần lấy đạo hào là lại dùng tên gì đó thêm vào chữ “Tử”, văn nhân thì dùng tên gì đó rồi thêm vào chữ “Đạo Nhân”."
"Ngươi gọi là cái gì tử?"
Tiểu nữ đồng cầm gậy trúc vung vẩy lung tung, đi song song với hắn, quay đầu nhìn hắn hỏi.
"Ta không gọi tử." Tống Du đáp một cách tùy ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận