Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 203: Thâm sơn cùng nhân gian (1)

"Đinh... ".
"Đinh... ".
"Đinh... ".
Khắc đá dần dần che kín núi Vân Đỉnh.
Đến phía sau, Tống Du giống như nghe thấy hắn một bên đục khắc một bên nói chuyện với mình, lúc cùng mình trò chuyện, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, trò chuyện về người xưa, trò chuyện tương lai.
Về sau hắn rốt cục khắc xong một lần cuối, không có xoay đầu lại, mà lại hỏi Tống Du đến từ lúc nào, nói hắn cũng không biết, lại hỏi Tống Du những khắc đá này khi đó vẫn còn chứ, Tống Du chỉ nói gió trên đỉnh núi quá lớn, người kia giống như tiếc nuối, lại hình như tiêu tan, chỉ nói ngươi đợi ở trên đây quá lâu, mau trở về đi thôi, Tống Du hướng hắn cáo biệt.
Giống như vượt qua thời không giao lưu với một người.
Nhưng Tống Du rõ ràng, chỉ là một trận cảm ngộ cùng giao lưu với linh vận mà người này nhiều năm trước lưu tại trong núi, ở bên trên những đá khắc.
Làm gì có người nào nói chuyện phiếm với hắn chứ?
Nào có người hỏi hắn ngàn năm sau?
Chẳng qua là khi Tống Du trông thấy hắn, cảm nhận được tinh thần của hắn trong lúc hắn đục khắc thạch điêu, suy nghĩ trong lòng. Chẳng qua là tiếc nuối của chính Tống Du, tự mình tiêu tan, lại tự mình cảm thấy nên trở về.
Không biết đạo nhân này tu pháp gì, không biết đạo hạnh của hắn sâu cạn, chỉ biết trong lòng của hắn yên tĩnh, trong lồng ngực có chính mình, cũng có thiên địa, có kiến giải độc đáo của mình về vạn sự vạn vật, tư tưởng xuất trần thoát tục, cả đời tiêu dao tự tại, không nhận ước thúc.
Mà đạo hạnh của hắn chưa chắc cao bao nhiêu, thủ đoạn cũng chưa chắc cao minh, không có bất kỳ cái gì biểu hiện ra đạo hạnh cùng tạo nghệ pháp thuật của hắn, giống như hỏi người khác hắn có phải hay không tiên nhân, có lẽ đều có các đáp án, nhưng Tống Du lại nguyện ý ở thời điểm này gọi hắn một tiếng Tiên Nhân. Kỳ diệu là, nếu thật sự xuyên qua thời gian đi gặp đến bản thân hắn, có lẽ ngược lại sẽ không cảm thấy như thế.
Hỏi núi này năm nào tới đây? Tây Phong mặt trời lặn im lặng.
Hỏi tiên này năm nào tới đây? Sương sớm triều dương cũng không đáp.
Không cần xoắn xuýt chuyện khác, không cần đi quản thần tiên là ai, năm nào đến làm sao lại đi, chỉ tìm tới tiên trong lòng mình, tìm tới tự tại cùng cảm ngộ của mình, chính là thu hoạch.
Tống Du mở to mắt.
Lúc này mới phát giác được không đúng.
Quay đầu nhìn lại, Thôi Nam Khê an vị ở đối diện của mình, cách bảy tám thước, hộ vệ cầm đao đứng ở bên trên vách núi, đảo mắt nhìn bốn phía.
Mặt trời mọc đang dâng lên từ phía đông.
Lại cùi nhìn phía dưới, mèo con duỗi dài chân trước, chân nhỏ nở hoa, đang duỗi người.
"Tiên sinh! A không! Tiên sư đã tỉnh?".
"Xin thứ tội... ".
Tống Du nhếch miệng, ánh mắt lưu chuyển, đứng dậy, hướng bọn họ trịnh trọng thi lễ: "Để hai vị chờ quá lâu. ".
"Không dám nhận không dám nhận! Sao xứng đáng tiên lễ lớn như thế của sư!".
"Trì hoãn hai vị. ".
"Tiên sư sao lại nói thế? Chúng ta dù không biết sao ngủ lại ở núi này, nhưng có tiên sư phù hộ, ban đêm tuyệt không cảm giác lạnh lẽo, nhắc tới cũng là chuyện tốt, miễn cho hoàng hôn xuống núi, qua dây sắt còn phải ở trên núi bên kia tìm địa phương qua đêm, dù không phải ở đỉnh núi, thế nhưng rất lạnh!"
Thôi Nam Khê vội vàng nói, dừng một cái, "Chỉ là vừa rồi tiên sư tĩnh tọa, có một ít... Một vài vị khách đến, đều là dã thú mãnh cầm ở trong núi này, đều đứng ở một bên này, không biết tới làm cái gì, đã toàn bộ rời đi. ".
"Không sao. ".
Thôi Nam Khê lặng lẽ ngắm nhìn thần sắc của Tống Du, thấy hắn trấn định tự nhiên, cũng không kinh nghi, tựa như đây chỉ là chuyện thường, không khỏi hô hấp dồn dập, hỏi:
"Xin hỏi tiên sư là thần tiên?".
"Không phải. ".
Tống Du trả lời để hắn thất vọng: "Ta chỉ là một người sơn dã trong huyện Linh Tuyền, Dật châu, dạo chơi thiên hạ dọc đường đi đến nơi đây, giống như túc hạ, nghe tiếng đến đây tầm tiên vấn đạo, không phải là thần, cũng không phải tiên. ".
"Dù cho Tiên sư không phải thần tiên, cũng là thế ngoại cao nhân khó có được!"
Thôi Nam Khê khom người thi lễ, "Kết bạn với tiên sinh quả thật là Thôi mỗ có phúc ba đời!".
"Thực không dám nhận, thôi công chớ có như thế. ".
"Tiên sư chúng ta... ".
"Gọi tiên sinh là được. ".
"Tiên sinh, chúng ta... ".
"Đi thôi. ".
Song phương đều cầm lấy bao bọc.
Mèo Tam Hoa thì xích lại gần Tống Du, dùng móng vuốt lay ống quần của hắn, ngẩng cao đầu lên nhìn hắn, gặp hắn nhìn mình, lại cúi đầu nhẹ nhàng chơi thiểu thạch đầu trước mặt.
Tống Du xoay người nhặt lên tảng đá kia.
"Tam Hoa nương nương... ".
Thuận tay sờ sờ lừng mèo Tam Hoa, muốn nói cái gì, lại thôi.
Chỉ để lại mặt mũi mèo Tam Hoa tràn đầy nghi hoặc.
Đường xuống núi càng khó đi hơn.
Mơ hồ có thể thấy được một con diều hâu đang xoay quanh trên thiên không, cũng có dã thú giấu ở bên trên vách núi cheo leo, hoặc là dưới đáy trong rừng rậm, lặng lẽ nhìn về phía bọn họ, đợi Tống Du cũng nhìn qua, thật nhanh thu hồi ánh mắt, có cơ linh thì hướng hắn cúi đầu xuống hoặc thẳng thân thể chắp tay, xem như cảm tạ tạo hóa hắn ban cho, ghi nhớ hắn thật sâu, lúc này mới quay người rời đi.
Tống Du cũng mặc kệ, chỉ chậm rãi xuống núi, lại nhìn một lần những hình khắc đá kia.
Cảm ngộ trước đó quả thực khó có được, trên núi có khắc đá, trong núi có linh vận, tu sĩ ngàn năm trước, Yến Tiên tặng Yến Nhi Đan, xuống núi một năm đi qua sơn thủy cùng tu hành, thậm chí là khí trời hôm nay, gió nhẹ trên đỉnh núi, còn có quan nhân bên cạnh mang tới tâm tình tốt cùng thì thầm, mèo con cung cấp cho lòng tự tại, chỉ sợ thiếu một thứ cũng không được. Chính là chúng nó vừa đúng dịp, mới có trận cơ duyên huyền diệu như thế này.
Nên mới nói một tiếng cho tất cả mọi người.
Chỉ nghe Thôi Nam Khê sau lưng hắn nói: "Hôm qua không biết tiên sư, ở trước mặt tiên sư nói không ít lời bực tức, để tiên sư chê cười. ".
"Nào có. Thủ tín trong người vốn là một chuyện không dễ, thôi công lần đầu gặp mặt đã có thể ký thác phiền muộn trong lòng với tại hạ, là biểu hiện của sự tín nhiệm, tại hạ nên cảm thấy vinh hạnh. ".
"Không biết tiên sinh có hiểu phương pháp đoán mệnh?".
"Thôi công muốn hỏi cái gì?".
"Ta muốn hỏi... Thôi mỗ còn có cơ hội lưu danh sử sách?".
"Để thôi công thất vọng, tại hạ cũng không hiểu đoán mệnh. ".
Tống Du lắc đầu, "Ta chỉ biết, muốn làm cái gì, phải cố gắng đi làm, muốn cái gì, phải cố gắng đi lấy. ".
"Mời tiên sinh chỉ đường cho Thôi mỗ!".
"Hảo văn chương, hảo thi từ, hảo chiến tích, hảo đức hạnh, đều có thể lưu danh sử sách, thôi công tự xưng là thông kim bác cổ, lại có một tâm giúp đỡ xã tắc, làm gì ưu sầu?"
Tống Du quay đầu sang nhìn hắn.
"Ai... ".
Thôi Nam Khê lắc đầu, âm thầm thở dài.
Lúc ở Trường Kinh, đã từng kết bạn qua không ít thi nhân văn nhân, thảo luận kinh lược sách sử, thiên văn địa lý, những thi nhân văn nhân kia cũng không bằng hắn, nhưng muốn nói làm thơ viết văn, hắn lại không bằng người khác. Cũng làm ra một vài thi từ và văn chương tự nhận là không sai, có thể lúc ấy lòng tin mười phần, qua thêm một đoạn thời gian, lại nhìn thấy những lời châu ngọc của người khác, liền cảm giác mình đều là gạch ngói đá vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận