Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 117: Tháng giêng, năm Minh Đức thứ hai, tại nơi này trừ yêu (2)

Ánh nắng dần dần xua tan những hạt sương vào sáng sớm.
Thái dương bắt đầu có chút chói mắt.
Tống Du ngẩng đầu nhìn lên, lúc này đã là giữa trưa, thế là tìm một nơi thích hợp để dừng lại, gỡ túi ống xuống, thả cho ngựa tự đi nghỉ ngơi ăn cỏ, còn bản thân thì đi tìm chút củi khô, dựng lò, nồi ra, lại lấy một vật được bao bọc bởi tần tần lớp lá chuối ra.
Gỡ bỏ từng lớp lá chuối ở bên ngoài, bên trong hai cân thịt trâu mua lúc sáng, hắn có nhờ đồ tể cắt gọn giúp mình.
Thịt bò có màu đỏ và sáng bóng, chất thịt nhìn vô cùng tốt.
Trong thời đại này, không phải ở nơi khác không thể ăn được thịt bò.
Đại Yến có một luật lệnh "Cấm tự mình giết mổ trâu cày", quy định này không phải giả, hiện tại cũng đang được thi hành, nhưng việc thi hành luật pháp thì lại không đúng chỗ. Thứ nhất, phải căn cứ vào tình hình ở mỗi địa phương, mỗi nơi đều có tình huống khác biệt, có một số địa phương không cho người ta ăn thịt bò thì khác nào không cho người ta sống, thiên tử cũng không thể làm việc không nói lý lẽ như vậy. Thứ hai là, phạm vi bao quát của luật lệnh này cũng có hạn chế, "Tự mình", "Giết" cùng "Trâu cày" là ba cái điều kiện song hành, cũng không dễ phạm phải, dùng pháp lệnh “Cấm tự mình giết mổ trâu cày” để thuyết minh ăn thịt trâu bò là phạm pháp, ăn không được thịt bò cũng không thành lập.
Trên thực tế kiếp trước cũng là như thế.
Nhìn chung, trong các thi từ văn hiến, đều có nhiều miêu tả về việc ăn thịt bò, rất nhiều thi nhân văn nhân, hoặc là tự hào hoặc là thất vọng, hoặc là trong lúc tác chiến hoặc là bị giáng chức, đều đang ăn thịt trâu bò, một bên ăn còn một bên thì làm thơ.
Mà tại Dật Châu, giá của thịt trâu bò cao hơn thịt heo, thấp hơn thịt dê, tuy nhiên chỉ có ở thành lớn như Dật Đô mới thường thường có bán, ở những thành nhỏ khác thì khó mua được.
Tóm lại giá không rẻ cũng không thuận tiện, mà chất thịt lại tốt như ở nơi này.
Đến thì cũng đã đến rồi, vẫn là phải ăn một trận mới được.
Sau khi Tống Du thu thập xong củi khô, lấy ra túi nước, đổ nước vào trong nồi, lại lấy muối ra, dự định một nửa đem đun cho nhờ, một nửa thì đem nướng.
Tiện tay nhặt lên một miếng, cho mèo con ăn.
"Đây là thịt bò."
"Thịt bò ! ".
Mèo Tam Hoa nói, rướn cổ lên nhận lấy.
"Trước kia có từng ăn qua chưa?"
"Ngao..."
"Ăn ngon không?"
"Ngao ngao..."
Tống Du không khỏi lộ ra nụ cười.
Mình còn chưa có nếm được, nhưng nhìn nàng ăn ngon như vậy, trong lòng đã dân lên mấy phần vui sướng.
Đang muốn nhóm lửa, cách đó không xa có người tới.
Tống Du quay đầu nhìn lại.
Là một con ngựa thấp bé có bộ lông màu vàng, không lớn hơn bao nhiêu so với con lừa, bị một hiệp khách dắt đi. Trên lưng con ngựa kia chở theo bọc hành lý, đi theo phía sau là một nhà bốn người, người lớn thì vác theo hành lý.
Qua chỗ rẽ, rất nhanh đã đến gần chỗ của hắn.
Trên mặt Trần Hán lộ ra vẻ vui mừng, trước tiên chắp tay thi lễ với Tống Du:
"Tiên sinh, lại gặp."
Tống Du cũng chắp tay trả lễ.
"Lại gặp."
Lập tức vị nữ hiệp mặc nam trang kia cũng hướng hắn ôm quyền, cười nhìn hắn:
"Thế nhưng là hữu duyên?"
"Hữu duyên."
"Tiên sinh không phải là sợ phía trước có sơn tặc, cố ý ở chỗ này chờ chúng ta đi?"
"Trên đường bị trì hoãn."
"Đang nấu cơm sao?"
"Vâng."
"Chúng ta cũng sắp nấu cơm, có thể dựng bếp lửa ở đây không? Giảm bớt chút sức lực xây lò, dựng nồi, tìm củi."
"Cứ tự nhiên."
"Để ta xem ngươi ăn cái gì..."
Nữ tử tiến tới, nhìn vào thứ bên trên lá chuối, liếc một chút đã nhận ra kia là thịt bò, lập tức ai nha một tiếng, rất ngạc nhiên nhìn về phía Tống Du:
"Ngươi thân là một đạo sĩ nhưng lại ăn thịt bò?"
"Đạo pháp là tự nhiên, thuận theo lòng mình."
Nữ tử chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn dửng dưng, ngữ khí thong dong, không có chút nào xấu hổ cùng quẫn bách, tựa như hắn không phải đạo sĩ, hoặc là thứ hắn ăn không phải thịt bò vậy, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng không nói nhiều nữa.
Mà nàng cũng không tiện đáp lời.
Chỉ thấy nàng trở lại trên lưng ngựa, tìm kiếm thứ gì đó bên trong túi ống, cũng móc một thứ cũng bị bọc lại bởi tần tần lớp lá chuối.
Nhìn còn muốn lớn hơn của Tống Du một chút.
Tống Du nhìn nàng, nàng nhìn Tống Du.
Ý nghĩ trong lòng nhau đều không khác biệt lắm.
Nữ tử mở miệng hỏi: "Ngươi cắt mấy cân?”
"Gần hai cân, không nhiều như ngươi."
"Ta cũng hai cân, nhiều như nhau thôi."
Nữ tử gỡ dây rơm ra, mở ra lớp lá chuối bên ngoài: "Chỉ là ta sợ làm rơi dọc đường, nên nhờ lão nhân kia giúp ta bao thêm hai mảnh lá chuối."
"Túc hạ cẩn thận."
"Ngươi làm hay là ta làm?"
"Thực không dám giấu giếm." Tống Du thanh âm vẫn không nhanh không chậm như cũ, "Tại hạ rất tâm đắt ở phương diện này."
"Vậy ta nhóm lửa!"
Nữ tử tính tình còn gấp hơn cả hắn, không hề dây dưa dài dòng, nói một tiếng cự tuyệt thỉnh cầu hỗ trợ của phu thê Trần thị, móc ra đá lửa cùng ngòi lấy lửa, nhìn xung quanh một chút, lại đi tìm chút cỏ khô, lá khô đến, lập tức ngồi xổm xuống bếp lò lúc nãy Tống Du vừa dựng, bắt đầu đánh lửa.
Tống Du nhìn nàng sử dụng đá lửa.
"Ba, ba, ba..."
Có những tia tửng bắn ra tung tóe, rơi vào bên trong ngòi lấy lửa.
Mèo Tam Hoa cũng xích lại gần nhìn kỹ.
Nữ tử kia thoáng nhìn qua, không khỏi cười: "Các ngươi nhìn cái gì? Còn sợ ta nhóm lửa không được hay sao?"
Mèo Tam Hoa vẫn tiếp tục nhìn, Tống Du cũng không nói gì.
Đây đúng là biện pháp nhóm lửa của thời đại này, nhưng hắn quả thật rất ít khi được nhìn thấy người khác dùng cách này nhóm lửa. Vô luận là lúc ở bên trong đạo quan, hay là ở trong đồng hoang, hoặc là lúc trọ ở Dật Đô, hắn đều chưa từng dùng đá để nhóm lửa, trái lại có nhìn thấy người khác dùng một hai lần.
Nhưng lúc này xem lại, vẫn cảm thấy có ý tứ.
Châm lửa cũng giống như nhóm lửa, trong đó đều có sự thú vị riêng.
"Hô..."
Nữ tử đã nhóm lửa xong, cẩn thận đỡ lấy.
Quay đầu nhìn một người một mèo này, trong lòng nghi hoặc.
"Sao vẫn còn nhìn?"
Chỉ thấy mèo con quay đầu bước đi, chạy tới ven đường đi chơi.
Đạo nhân cũng thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Khói bếp dâng lên, xông thẳng vào mây xanh.
Mùi thịt tràn ngập, làm cho nước miếng của người ta chảy không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận