Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 608: Minh Đức năm thứ sáu đông du đến Việt Châu (1)

Qua mười ngày sau, dường như đã là mùa đông.
Một đoàn người đã tiến vào Việt Châu.
Đạo nhân một mình cầm gậy tre đi lên phía trước, ngựa đỏ thẫm trầm mặc như trước đi theo, chỉ là mèo Tam Hoa nhưng không có giống như thường ngày xung quanh chạy khắp nơi, nghe ngóng khắp nơi, nhìn ngắm khắp nơi, ngược lại sau lưng không ngừng truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Lão Yến Tiên làm sao biến thành Yến thần?"
"Triều đình sắc phong, công đức thành thần!”
"Là thế nào biến thành thần tiên?"
"Bản thân Lão tổ tông là thần linh, có hương hỏa bàng thân, chỉ là giới hạn tại một vùng An Thanh, không có triều đình sắc phong Thiên Cung thừa nhận a. Hai năm gần đây toàn bộ Hủ Châu đều là tín đồ, cộng thêm triều đình sắc phong, tự nhiên chỉ cần vứt bỏ nhục thân liền tự động tố thành thần linh pháp thân, thăng thiên mà đi, vị lệ tiên ban!”
"Vứt bỏ nhục thân!"
"Làm sao?"
"Làm sao vứt bỏ nhục thân?"
"Cũng là chết đi!”
Chim yến giải thích:
“Lão tổ tông vốn là nên thọ hết chết già, lúc ấy ta đứng ở ngoài cửa, không biết nơi nào truyền đến một tiếng gà gáy, lão tổ tông liền thăng thiên!”
"Dạng này nha...!”
Mèo Tam Hoa học theo cách nói của đạo nhân.
Dường như thiếu đi nhiều sự nhiệt tình.
"Tất cả đều như vậy, rất nhiều thần tiên đều là dạng này, chỉ là hậu nhân truyền đi truyền lại, thì sẽ truyền thành dạng khác, nghe thật giống như rất không tầm thường!”
Chim yến nhỏ giọng nói:
“Nhưng kỳ thật rất nhiều truyền thuyết thần thoại cố sự lúc mới bắt đầu nhất đều là rất bình thường!”
"Nghe không hiểu!”
"Dù sao là có bộ dạng như vậy!”
Chim yến cũng không nguyện ý để mèo con coi thường lão tổ tông lợi hại nhất nhà mình, thế là tiếp tục nói:
“Nhưng là lão tổ tông rất lợi hại, cũng nhờ phúc của tiên sinh, còn chưa lên trời thành thần liền đã có rất nhiều người thành tâm thờ phụng lão tổ tông, hương hỏa nguyện lực vượt xa trước đó. Thêm nữa lão tổ tông trước khi thành thần đã có ngàn năm đạo hạnh, về sau nhất định sẽ là một phương đại thần!”
Mèo Tam Hoa nghe được sửng sốt một chút.
Một bên bước đi nhẹ nhàng lên phía trước, một bên hướng bên cạnh quay đầu, nhìn về phía chim yến bay thấp cách với nàng một con ngựa đỏ thẫm.
Chim yến thấy thế liền lại tiếp tục nói với nàng:
"Ngươi biết sau khi trở thành Chính Thần Thiên Cung, lần đầu tiên phi thăng lên trời phải từ nơi nào đi lên không?"
"Không biết ! ".
"Đông Nam Tây Bắc Trung mỗi nơi đều có một ngọn núi cách trời gần nhất. Tận cùng phía Bắc chính là núi Thiên Trụ mà chúng ta về sau sẽ đi, còn có núi Tôn Giả ở phía nam, núi Thiên Tẫn ở phía tây, núi Vô Biên ở phía đông, cùng với nhiều nơi khác mà nhiều vị hoàng đế thường xuyên đến như núi Đỉnh. Chúng cao nhất, thần linh muốn đến bầu trời khi thành thần, lần đầu tiên phải từ nơi này bay lên trời, tuy nhiên về sau thì tùy ý, một chút liền có thể bay lên!”
"Thật lợi hại...!”
Đây thật sự là chạm tới điểm mù tri thức của mèo Tam Hoa.
Thử hỏi một tín đồ chỉ lan truyền qua vài làng, một con mèo hoang không được sắc phong bởi triều đình, thậm chí không bằng thần đất, làm sao biết những điều này?
Hết lần này tới lần khác nàng vẫn thích nghe, thích nghe cực kỳ.
Nghe tới chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Dạng đối thoại thế này, đạo nhân đã quen thuộc.
Từ sau khi chim yến trở về, trên đường đi hai con tiểu yêu quái này khi rảnh liền sẽ trò chuyện.
Đa số thời điểm là Tam Hoa nương nương quấn lấy hắn mà nói, hỏi lung tung này kia, chim yến mới đầu khiếp đảm, không muốn trò chuyện nhiều, chờ đến khi thích thú, lúc này mới đối thoại bình thường.
Ban đầu chim yến kể về kiến thức tại hải ngoại của hắn, gặp phải yêu ma hung mãnh ăn thịt người cùng với cá lớn như một ngôi nhà, rùa có thể nâng lên một hòn đảo nhỏ. Mèo Tam Hoa thì kể về những Sơn thần mà nàng cùng với đạo nhân đã gặp được trên đường sau khi chia tay ở Tường Nhạc, thấy qua Hoàng đế cùng với Xà tiên, còn có diệt trừ yêu quái từ khi đến phía bắc đến nay, từ Bình Châu mượn tới đại sơn, rất nhiều chi tiết mà Tống Du đều cho rằng nàng sẽ không nhớ rõ, kết quả không có nghĩ đến nàng chỉ là bình thường không kể, kỳ thật một chút cũng không có quên.
Hôm qua rốt cuộc cũng kể xong, hôm nay lại kể những thứ này.
Sau khi gặp lại sau một thời gian dài, thì quả là có một loại sức mạnh như vậy, ở thời điểm phù hợp có thể làm cho mối quan hệ ban đầu thêm chặt chẽ.
Loại sức mạnh này đúng là hiệu quả đối với người, đối với yêu tinh cũng hiệu quả.
Mèo con cùng với chim yến sau lần gặp lại này, dường như so với mấy năm trước ít xa lạ hơn.
Có lẽ là chim yến sau khi rời đi, độc thân phiêu bạt hải ngoại, thường xuyên nhớ tới mèo Tam Hoa ban đầu ở trên đường đã khó nhọc bắt côn trùng cho hắn, lúc này mới như thế.
Dạng này cũng rất tốt.
Tiểu hài tử trưởng thành cũng nên có sự tham dự của người đồng trang lứa.
Trước kia Tống Du đồng hành cùng với Tam Hoa nương nương, dù sao tâm lý tuổi tác chênh lệch khá lớn, sự trưởng thành tâm hồn của Tam Hoa Nương Nương cũng khác biệt với con người, hoặc có thể nói rằng đa số đường cong trưởng thành tính cách của yêu tinh không giống với con người. Tựa như nói Tam Hoa nương nương là một con mèo trưởng thành có mặt mạnh mẽ, năng lực tự gánh vác xa so với người thiếu niên, có thể nàng là một con mèo, lại có một mặt ngây thơ, có lẽ chỉ tương đương với hài đồng mấy tuổi, nhưng nếu so sánh kỹ lưỡng với đứa trẻ vài tuổi cũng có nhiều khác biệt, chính là sự khác biệt giữa các chủng tộc.
Mà một mặt này của nàng, còn biến hóa rất chậm.
Chim yến dù đã là thiếu niên, nhưng tính cách đơn thuần và kín đáo, trước đây cũng chủ yếu ở trong núi, không dính thế sự, cộng thêm yêu quái, động vật có suy nghĩ khác biệt với con người, mặc dù trưởng thành hơn Tam Hoa Nương Nương, nhưng cũng rất hạn chế.
Bây giờ trở về từ nước ngoài, chỉ là có thêm chút kiến thức và ít sợ hãi hơn.
Một mèo một chim ngược lại là có một số chuyện để nói.
Có lẽ đối với cả hai bọn họ đều rất tốt.
Chỉ là chim yến tựa như vĩnh viễn cũng không không đổi sợ mèo, coi như lại trò chuyện thế nào, cũng phải cùng với nàng duy trì một khoảng cách nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận