Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 229: Kiếm khách nghe đồn (1)

Tại một quán ăn ven đường, hai bát bánh canh thịt cừu, hai người ngồi đối diện nhau.
Đạo nhân mang một cái bát đặt lên chiếc ghế bên cạnh, có một con mèo Tam Hoa ngồi xổm ở đây.
"Hô... ".
Ngô nữ hiệp vừa húp bánh canh, vừa nói với hắn:
"Mặc dù Tây Sơn phái của chúng ta ở Dât Châu, nhưng vẫn là một giáo phái lớn trong giang hồ, ở Trường Kinh cũng có chút quan hệ. Lúc ta mới tới, liền đi theo hảo hữu mà sư phụ ta kết giao khi còn trẻ, làm bảo tiêu ở Vĩnh Ninh tiêu cục, tuy nhiên đó chỉ là một công việc vất vả, ta cảm thấy không có tiền đồ, làm tầm một năm, vào mùa thu năm ngoái tình cờ gặp quý nhân, bây giờ ta đang làm việc giúp vị quý nhân kia, ta nghĩ phải bay vụt lên cao.”
"Không phải ngươi không có cố nhân ở Trường Kinh hay sao?”
"Đó là cố nhân của sư phụ ta, trước kia ta không biết. Nhưng hắn rất nghĩa khí, giúp ta không ít việc, nếu không phải nhờ hắn, ta cũng không thể đứng vững ở Trường Kinh, có lẽ cũng không có bây giờ.”
Ngô nữ hiệp lắc đầu,
"Đáng tiếc khi ta chuẩn bị báo đáp hắn, đưa hắn cùng đến làm cho vị quý nhân kia, hắn lại chết thảm, ai, tuổi đã cao còn học người ta ra ngoài tranh tài đoạt bảo, thực sự là... ".
"Giống như là môn khách sao?"
"Cũng không khác mấy.”
“Vậy thì cũng tốt.”
Ở kinh thành làm thuộc hạ của một quý nhân trong triều đình…ngày thường nhàn nhã, không chém chém giết giết, ăn mặc ở thường thường cũng không tệ, tiền cũng được cho khá nhiều, xem như là kết cụ tương đối tốt với người trong giang hồ.
Rất nhiều người trong giang hồ rất muốn rời khỏi thế giới chém chém giết giết nhưng cũng không tìm được kết cục tốt như vậy.
Tuy nhiên vị nữ hiệp này hiển nhiên cũng không phải thuộc hạ.
Tống Du không hỏi nhiều, chỉ đặt hết những lát thịt cừu thái mỏng trong bánh canh cho mèo Tam Hoa, lại nhỏ giọng hỏi.
"Còn nhớ rõ vị kiếm khách kia ở đại hội Liễu Giang hôm đó không?”
"Vị nào?"
Ngô nữ hiệp ngẩng đầu nhìn hắn: "Thư Nhất Phàm?"
"Đúng. ".
"Làm sao không nhớ rõ được!"
Ngô nữ hiệp lại cúi đầu thổi một hơi, hút trượt một ngụm, mới lên tiếng:
"Trong một năm qua, thanh danh của hắn vang khắp giang hồ, trừ phi tin tức tin tức quá tệ, phần lớn ai cũng đều nghe qua đại danh của hắn.”
"Ta đang trên đường tới cũng được nghe nói.”
"Nghe ai nói?"
"Trên bàn trà của người giang hồ, tiên sinh kể chuyện.”
"Có phải họ đều đồn hắn là kiếm khách đệ nhất thiên hạ?”
"Tiên sinh kể chuyện quả thật có nói như thế.”
"Người kể chuyện rất thích kể những thứ này, thật ra cũng không có gì, ngày đó người đệ nhất thiên hạ bị một tên vô danh đánh bại cũng đủ lạ rồi.”
Ngô nữ hiệp nói, "Tuy nhiên, chuyện Thư Nhất Phàm năm ngoái làm ở Triệu Châu thật đúng đã khiến toàn bộ giang hồ chấn kinh, có thanh danh như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
"Nói nghe một chút."
"Ngươi không ăn thịt sao?"
Lúc này Ngô Sở Vi mới phát hiện, hắn gắp tất cả thịt vào cho mèo Tam Hoa.
"Không sao. ".
"Hắc... ".
Ngô nữ hiệp lắc đầu, cũng không để ý tới, tiếp tục nói:
"Việc này bắt đầu từ một sự kiện lớn hai mươi năm trước, ta cũng nghe được người khác nói. Nói hai mươi năm trước, có một phí gia, bị Triệu Châu của Hàn Giang Môn Lâm Đức Hải say rượu diệt môn, người ngoài truyền rằng chuyện trong giang hồ chúng ta loại chuyện này xảy ra rất thường xuyên, thật ra lại cực kỳ ít, chúng ta chỉ nghe nói trong những câu chuyện xưa. Mà loại thảm án diệt môn này, xử lý không tốt, quan phủ sẽ không để yên cho ngươi, sở dĩ vì thế mà năm đó cũng khiến toàn bộ giới giang hồ chấn kinh.”
" Thư Nhất Phàm này trước đó cũng họ Phí?”
"Sao ngươi biết? Tuy nhiên không sai! Thư Nhất Phàm này lúc đầu họ Phí, cũng là người duy nhất còn lại của Phí gia.”
Ngô nữ hiệp tạm thời đặt đũa xuống:
"Hàn Giang Môn chính là môn phái giang hồ lớn nhất Triệu Châu, Lâm Đức Hải người mạnh nhất Triệu Châu, năm đó hắn cầm một thanh Hàn Thiết Quỷ Đầu Đao chưa hề bại trận nào ở dạ yến giang hồ, rất nhiều người đều nói hắn là thiên hạ đệ nhất đao. Người này rất kiêu ngạo, năm đó diệt toàn Phí gia, chỉ lưu lại nhi tử Phí gia, còn để người ta luyện võ, về sau đi báo thù, kết quả bây giờ người ta lớn lên, hai mươi năm khổ luyện ra một thân kiếm pháp tuyệt diệu, thế mà thật sự tìm về.”
Nói đến đây nàng dừng lại một chút:
“Có lẽ cảm thấy đánh không lại hắn, sợ mất mặt. Thứ hai, ta cảm thấy người này có chút vấn đề.”
"Vấn đề gì?"
"Hắn chuyên dùng đao với người!"
"Chuyện này... ".
Lúc này Tống Du cũng mới để ý tới.
Khi ấy hình như quả thật là như thế.
"Xem đi !"
Ngô nữ hiệp nói: "Người tìm tới cửa, không chỉ có một thân võ nghệ cao cường, còn chuẩn bị đầy đủ.”
"Sau đó thì sao?"
"Về sau nghe nói hắn lợi dụng Lâm Đức Hải tự đại... ".
Ngô nữ hiệp kể lại vô cùng say sưa, tựa như còn chi tiết hơn cả khi lần đầu tiên hắn nghe được:
"Hàn Giang Môn này cũng coi như danh môn đệ nhất Triệu Châu, môn hạ hảo thủ không có một trăm cũng có tám mươi, Thư Nhất Phàm dù thật sự là kiếm khách đệ nhất thiên hạ cũng không có khả năng một người một kiếm diệt toàn bộ Hàn Giang Môn. Tuy nhiên ngươi đoán hắn làm gì? Hắn trực tiếp viết một phong thư, nói Lâm Đức Hải đến tìm hắn, gọi Lâm Đức Hải chuẩn bị kỹ càng. ".
"Hắn cho đệ tử giải tán?”
"Cũng không khác nhau là mấy."
Ngô nữ hiệp cảm thán nói,
"Chậc chậc, nghe nói một đêm kia giống như tận thế, sấm sét vang dội, đao quang kiếm ảnh còn sáng hơn cả lôi điện.”
Trong đầu Tống Du tựa như đã hiện lên hình ảnh.
Đêm mưa lạnh, sấm sét vang dội.
Hàn Thiết Quỷ Đầu Đao, người mạnh nhất Triệu Châu, diệt cả nhà người ta lại hết lần này đến lần khác để lại một nam hài chờ hắn đến trả thù, chỉ sợ hắn cho rằng mình vô địch khắp thiên hạ, si mê võ đạo, một thân kiêu ngạo.
Kiếm khách trẻ tuổi, thân mang huyết cừu, khổ luyện nhiều năm, chuẩn bị kỹ càng, dũng khí ép biển, kiếm khí tung hoành, ngay cả yêu tà cũng có thể tiện tay trảm dưới kiếm.
Nếu giang hồ cũng có một bản sử sách, một trận chiến này cũng đủ để vang danh sử sách.
"Sau đó thì sao?"
"Không phải ai cũng biết rồi sao?"
Ngô nữ hiệp bưng chén lên: "Tuy nhiên trong nhà Lâm Đức Hải này có một đứa con trai, sinh với một nữ nhân ở bên ngoài, năm ngoái còn đưa nữ nhân kia trở về, sau đó còn cưới thêm một thiếp, trong nhà ngoại trừ người hầu ra thì chỉ có một vợ một thiếp một còn, có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua, nên cũng không mang bọn họ đi trốn.”
Nói đến đây nàng dừng một cái.
Đũa gảy gảy khiến chiếc bát kêu đinh đang, húp hết chén canh vào bụng rồi mới lên tiếng:
"Ngươi đoán Thư Nhất Phàm này làm cái gì?”
"Thêm một chén nữa không?"
"Được!"
Thế là lại cho nàng thêm một bát, vẫn thêm thịt.
"Tất cả mọi người cho rằng hắn muốn nợ máu trả máu, thật ra cũng không khác mấy…hắn cũng để lại nhi tử Lâm Đức Hải, nói cho đứa nhỏ đó biết hắn tiên gì, để hắn cố gắng tập võ, về sau lớn lên đi báo thù giết cha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận