Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 154: Bách tính nghèo khổ không nuôi thần nhàn rỗi (1)

Trong núi, chạng vạng tối, sắc trời mờ nhạt.
Vừa sâu thẳm, lại có chút ánh vàng.
Trước cửa ra vào của chủ nhà có một cái hồ nước, bên trong nuôi cá, hôm nay đi bắt cá trong hồ, lấy thêm lạp xưởng cùng thịt khô, lại sang nhà hàng xóm mượn chút đồ ăn, những người phụ nhân thì đang bận rộn bên trong nhà bếp.
Còn nam chủ nhà thì đang chiêu đãi khách khứa trong nhà chính.
Bao gồm cả lão tiên sinh được mời tới từ thôn bên cạnh, thân thích hàng xóm tự phát đến đây hỗ trợ, cùng Tiểu tiên sinh đã mang hồn phách của đứa nhỏ về nhà.
Chủ yếu là hai vị tiên sinh.
"Con ta phải chịu lấy thảm kịch này, cũng không biết về sau có gây ra ảnh hưởng gì hay không."
Chủ nhà nhìn về phía Tống Du cùng lão tiên sinh.
Những người khác thì tập trung tinh thần nghe ngóng.
Thú vị là, có vài đứa trẻ nhà hàng xóm cũng đi theo qua đây, chúng nó giữ im lặng dựa vào cửa ra vào, lặng lẽ nhìn chằm chằm bên trong, loại chuyên quỷ thần mơ hồ thế này dường như trời sinh đã rất có lực hấp dẫn đối với chúng nó.
Lão tiên sinh lại liếc nhìn về phía Tống Du, nhất thời không dám mở miệng trước.
Tống Du cũng liếc mắt về phía lão tiên sinh.
Trong phòng nhất thời không có người nói chuyện, trầm mặc trong giây lát.
"Thực không dám giấu giếm." Tống Du mở miệng trước, tư thế của hắn rất thấp, "Tại hạ vẫn luôn thanh tu trên núi, năm ngoái mới xuống núi du ngoạn, huống chi tuổi của tại hạ cũng không lớn lắm, thực tế thì loại chuyện này tại hạ thấy không nhiều, hôm nay cũng là nhờ vận khí tốt mới có thể gặp gỡ hồn phách của lệnh lang, chỉ là trùng hợp mà thôi. Lão tiên sinh mới là người có kinh nghiệm, chủ nhà nên hỏi lão tiên sinh mới phải."
Chủ nhà liền nhìn về phía lão tiên sinh.
Lão tiên sinh châm chước một chút, lúc này mới lên tiếng:
"Loại chuyện này, khẳng định sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của đứa trẻ, sau này trong một đoạn thời gian phải bồi dưỡng thật tốt, nhớ đừng để đứa trẻ bị dọa dẫm đến hoảng sợ. Còn về phần sau này thế nào, ta cũng không thể nói chính xác được, phải xem nuôi đến thế nào đã."
Rõ ràng lời này quả thật là lời nói thật, cũng không phải nói lung tung, nhưng là ở trước mặt vị tiểu tiên sinh thật sự có đạo hạnh này, vẫn không nhịn được sinh ra lo âu, sau khi nói xong, còn phải lặng lẽ nhìn hắn một cái.
Trong ánh sáng mờ tối, chỉ thấy hắn gật đầu, dường như có điều suy nghĩ, giống như hôm nay mới biết được.
"Quan trọng nhất là." Lão tiên sinh nói tiếp, "Các ngươi phải hiểu rõ, làm sao để đứa nhỏ tránh được việc bị di hồn này."
"Chúng ta làm sao biết…"
"Suy nghĩ thật kỹ, nó có phải đã bị kinh hách quá độ hay không, hoặc là do tiếng gà gáy chó sủa, hoặc là tiếng la hét bất chợt xuất hiện, hoặc là đi vào miếu tử nào đó, hoặc là ban đêm không cẩn thận bị quỷ đến tìm."
"Này làm sao biết được..."
Chủ nhà cũng có chút không biết làm sao: "Chỉ biết hôm trước nó vừa từ bên ngoài chạy về, là lập tức nằm ở trên giường, kêu thế nào cũng không tỉnh."
Người bên cạnh lúc này mới bắt đầu mỗi người kể dăm ba câu.
Thanh âm lập tức trở nên lộn xộn.
Có người nói gốc cây ở cửa thôn đã sống được mấy trăm năm, không biết có bao nhiêu người đến bái nó cầu nguyện, sợ là đã sinh ra linh tính, trước đó có người thấy đứa nhỏ nhà hắn tiểu lên gốc cây kia, nói không chừng đã chọc giận nó.
Có người nói tiểu hài nhi nghịch ngợm, thường chạy lên trên núi chơi, sợ là không cẩn thận gặp phải đồ vật thành tinh.
Có người nói trước đó có lão nhân nhà ai chết ở cửa thôn, chôn ở bên trên sườn núi đối diện, hôm trước đúng lúc là đầu thất, nói không chừng do trẻ con sớm tối chạy loạn khắp nơi, không cẩn thận gặp phải.
Có người nói tiểu hài nhi quậy phá, thích nhất là núp trong bóng tối, từ sau lưng nhảy ra hù dọa lẫn nhau.
Tống Du quay đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa.
Cách mấy khối ruộng cùng một mảnh yển đường, trong sắc trời tối tăm, mơ hồ có thể trông thấy ở trên núi đối diện có một ngôi mộ mới, Chiêu Hồn Phiên.
Lúc trước đi ngang qua thường có gió thổi làm cho rung động, kêu lên đinh đang.
Linh Đang ký thác tưởng niệm cùng an ủi của người sống đối với người đã mất, vậy nên quỷ hồn còn chưa tiêu tán sẽ bị nó hấp dẫn. Tại thời điểm hoàng hôn này, mơ hồ có thể thấy được một cái bóng nhàn nhạt, ngồi ở trên sườn núi đến xuất thần, có lẽ đơn thuần chỉ là đang nghe âm thanh chiếc chuông bị gió thổi, có lẽ là do dư vị của kiếp này, nhất thời không muốn rời đi.
"Tiểu tiên sinh đang nhìn gì vậy?"
Bên cạnh truyền đến tiếng hỏi của chủ nhà.
"Không có gì."
Tống Du thu hồi ánh mắt, cười đáp: "Hiện tại bầu trời đã càng ngày càng tối."
"Sao còn không phải cơ chứ!"
Chủ nhà chỉ cho là hắn đói rồi, đang khéo léo nhắc nhở mình trời đã tối sao lại còn chưa ăn cơm, thế là vội vàng đứng dậy: "Ta vào nhà bếp đốc thúc một chút, lập tức là có thể ăn cơm."
Tống Du nhếch miệng, mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa.
Tuy nói đứa bé kia quả thực là bởi vì chuyện này mà mất đi một chút hồn phách, có thể kỳ thật cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà thôi, việc trùng hợp như vậy thế gian cũng ít khi được thấy, tóm lại không ai có lỗi cả.
Đây chẳng qua chỉ là một người bình thường đã khuất, tạm thời lưu lại, qua hai ngày nữa tự nhiên sẽ biến mất.
Nói ra cũng không có chỗ tốt nào khác.
Không bao lâu sau, bữa cơm đã được mang lên.
Chủ nhà nấu một nồi cá đậu hũ, thịt khô xào, cắt lạp xưởng, ngoài ra còn nấu thêm cơm trắng, tuy không thể so được với trong thành nhưng cũng là một bữa cơm ngon mà các nhà nông đã hao hết tâm lực để nấu, tốt hơn so với màn thầu đã nguội lạnh mà Tống Du vẫn hay ăn trên đường, tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Chén bát thô, gạo trắng lớn.
Mùi gạo tỏa ra bốn phía.
Nằm ngoài dự liệu của hắn là, nồi cá đậu hủ này nhìn như chẳng ra làm sao cả, giống như là tùy tiện nấu một chút, nhưng bên trong lại cất giấu huyền cơ.
Thế mà lại có vị chua.
Mùi vị rất tinh tế, vị chua không phải là do dùng dấm, cũng không tới từ đồ chua, mà chính là lấy từ mứt mận, lúc đầu ăn rất đặc thù, vị chua nồng đậm, rất dễ dàng dụ dỗ cơm đi vào trong bụng.
Trong lòng Tống Du thản nhiên, chỉ tùy ý gắp thức ăn, miệng mở lớn nuốt cơm, không đủ là lại xin thêm, một chút cũng không khách khí.
Đối với chủ nhà hiếu khách mà nói, việc này quả thật là một chuyện đáng để cao hứng, người phụ nhân nấu cơm đứng ở bên cạnh nhìn, cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
"Con cá này ăn với cơm thật là ngon!"
"Là biện pháp gia truyền, biện pháp gia truyền mà thôi, người ở phía chúng ta đều làm thế." Phụ nhân đầy mặt nụ cười, "Chua một chút, dùng nước canh là có thể ăn được một bát cơm, là biện pháp của những gia đình cùng khổ."
"Trù nghệ thật tốt.”
"Cũng không dám…"
Phòng óc trong nhà của chủ nhà không nhiều, chỉ dư ra một gian.
Tống Du phải ngủ cùng lão tiên sinh trong một gian phòng.
Vẫn còn có thể trãi một cái chăn ở dưới đất làm giường.
Đi xa nhà, đây là việc không thể tránh khỏi.
Cũng không thể quá mức khó chịu được.
Loại sự tình này nói đến cũng kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận