Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 116: Tháng giêng, năm Minh Đức thứ hai, tại nơi này trừ yêu (1)

Ở phía trước, chưa đầy nửa dặm, bên trái có một con đường nhỏ dẫn đến bờ sông.
Chỗ kia ban đầu vốn dĩ là bến đò của Lăng Ba.
Bến đò không lớn, chính là một cái bậc thang cho một người đi, đường cũng rất hẹp, đã bị bỏ hoang từ lâu, mọc đầy cỏ dại và cây cối, nhánh cây rậm rạp, ngăn trở từng bước chân.
Mục đồng cưỡi trâu, đi về phía trước.
Cả đường đi không hề gặp được vị tiên sinh kia đi trở về.
Trong nội tâm của mục đồng hy vọng là do ban nãy mình đi quá xa mới đảo trở lại, vị tiên sinh kia sớm đã rửa tay xong, rời đi trước khi mình tiến vào con đường nhỏ này, hiện tại đang trên đường đến huyện An Thanh. Tuyệt đối đừng nên là đang ở bờ sông hoặc gặp phải chuyện gì bất trắc, tuy chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong chốc lát, nhưng những lời ôn hòa cùng tán thưởng của vị tiên sinh này vẫn để lại cảm xúc cho hắn.
Dần dần đến bờ sông, chỉ nghe tiếng bọt nước bắn lên từng hồi.
Mục đồng đẩy ra tầng cỏ dại cùng nhánh cây cuối cùng, lúc nhìn chăm chú về phía mặt sông, không khỏi giật mình.
Chỉ thấy một người mặc đạo bào, đang bay nhảy trên sông, dường như vô ý rơi xuống nước, cũng không thấy người kia bơi lội gì, cả người cứ thế ngâm ở trong nước, không phát ra âm thanh.
Tuy đứng từ xa nên nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng không phải vị tiên sinh kia thì còn có thể là ai?
Trong lòng mục đồng lo lắng, nhưng lại không dám xuống nước.
Tuy muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng nơi đây cách đại lộ rất xa, lại đã lâu không có ai ghé qua, liệu có ai có thể nghe thấy?
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện dưới nước.
Mục đồng đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Bóng đen kia rất dài, dáng vẻ giống như một con cá, lại to lớn vô cùng, còn lớn hơn cả thuyền, chỉ thấp thoáng ở trong nước, khó có thể thấy rõ, nhưng như thế mới khiến người ta sợ hãy nhất.
Mà tốc độ của nó lại còn rất nhanh.
"Tiên sinh! Dưới nước!"
Mục đồng hoảng sợ, không khỏi hét lên.
Dường như việc này cũng vô ích...
Nhưng ngoài việc hét lên như vậy thì còn có thể làm gì?
Không đợi mục đồng kịp phản ứng, bóng đen to lớn kia đã bến bên dưới chỗ của tiên sinh, hắc ảnh thu nhỏ lại một chút, một giây sau lại đột nhiên biến lớn.
"Phốc! !"
Thứ đầu tiên nhảy ra khỏi mặt nước là một cái miệng khổng lồ, độ rộng của miệng không chênh lệch bao nhiêu so với thân thể, sợ là có thể nuốt chửng cả một chiếc thuyền. Thứ xuất hiện ngay sau đó chính là nửa người của nó, thật là to đến khó có thể tưởng tượng được, một giây sau con cá này lại lần nữa chìm vào trong nước, làm bọt nước bắng cao tới mấy trượng.
Mục đồng ngừng thở, không dám lên tiếng.
Hắn đã từng nghe kể qua về chuyện Thủy yêu hóa thành hình người đi lên bờ, sợ rằng con yêu quái này cũng có thể lên bờ, sợ bị nó phát hiện, đành phải trốn ở trong rừng, nhìn mặt nước dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh giống như lúc trước.
Lúc này trên sông cái gì cũng đã không có.
Mục đồng vẫn mở to hai mắt, đứng yên tại chỗ ngây người.
Ống sáo trên tay rơi trên mặt đất cũng không phát hiện.
Thường ngày nghe đại nhân nói trong con sông này có yêu quái ăn thịt người, nhưng không ngờ rằng con yêu quái này lại to lớn như thế, đáng sợ như thế. Càng đáng sợ hơn chính là, hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy hình ảnh con yêu quái này ăn thịt người, mà người bị ăn kia lại còn là vị tiên sinh ôn nhu khi nãy vừa nói chuyện với hắn xong, lúc này đã bị con yêu quái kia một ngụm nuốt mất.
Mục đồng há hốc mồm, không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm: "Túc hạ sao lại tới nơi này?"
"A!"
Mục đồng giật mình, đột ngột xoay người lại, khiến cho cả người mất thăng bằng suýt chút nữa thì rơi từ trên lưng trâu xuống.
Chỉ thấy có một người đang đứng ở sau lưng, khuôn mặt thanh tú, biểu cảm ôn hòa, mặc trên người một bộ đạo bào đã cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ. Một con ngựa đỏ màu táo tàu đi theo phía sau, đang cúi đầu yên tĩnh ăn cỏ, bên chân là một con mèo Tam Hoa, đang ngồi một cách đoan chính, ngoẹo đầu nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ cũng đang đặt câu hỏi cho hắn.
"Ngươi không phải vừa mới..."
Mục đồng nhìn hắn chằm chằm, lại chỉ chỉ lòng sông.
Nhưng chỉ thấy bộ dáng của vị tiên sinh này vẫn ôn nhu, ung dung như cũ, đâu có chỗ nào giống như người bị rơi xuống nước đâu?
Với lại, sao lúc nãy hắn có thể bay nhảy trên nước được nhỉ?
"Là giả, làm từ cây cỏ mà thôi."
Tống Du tiến tới trước mấy bước, dừng ở bên cạnh trâu nước, cúi người nhặt ống sáo từ trong cỏ lên, đứng thẳng lưng lên cười đưa cho hắn.
"Sáo trúc của ngươi bị rơi."
Đầu óc của mục đồng trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhận lấy.
Tống Du lại rút một lá bùa từ trong ngực ra.
"Con thủy yêu kia sau khi trồi lên khỏi mặt nước, bị người phát hiện, hoặc là có người cả gan đem nó vớt lên, hoặc là mắc cạn ở hạ du. Ngươi tìm lúc không có người, đem lá bùa này dán lên trên người nó, lá bùa sẽ sáng lên, chờ lúc nó không còn sáng nữa thì ngươi đem lá bùa này gỡ xuống, lúc về đem đốt pha với nước rồi uống, dù không thể kéo dài tuổi thọ hay khai thông linh trí, nhưng cũng có thể bảo đảm ngươi cả đời khỏe mạnh, vô bệnh vô tai."
Mục đồng vẫn ngơ ngác tiếp nhận như cũ.
Đạo nhân kia quay người đi, con ngựa tự giác đuổi theo.
Mục đồng rốt cục nhịn không được, hỏi ra một câu:
"Ngươi là thần tiên sao?"
"Ta thấy ngươi còn nhìn giống thần tiên hơn ta..."
Một người một ngựa cứ thế dần dần biến mất vào sâu trong cỏ cây.
Mục đồng suy nghĩ đến xuất thần, trong lòng rung động không thôi.
Lúc này trên sông bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh.
"Ùng ục ùng ục..."
Ở mặt sông phía xa xa, bên dưới mặt sông bỗng lộ ra ánh sáng đỏ như bị ai thiêu đốt, mặt nước như bị đun sôi, sủi bọt, sau đó là từng đợt bọt nước to lớn không ngừng nổi lên rồi vỡ tung, bên dưới bọt nước là một thân ảnh đang không ngừng giãy giụa một cách quằn quại, khiến do mặt sông không ngừng dao động, tạo thành từng đợt sóng đập vào cây cỏ, đập vào bờ sông.
Một lúc lâu sau động tĩnh này mới ngừng lại.
Trên sông lập tức trồi lên một cái đầu quái vật khổng lồ.
Khác với lúc đầu, bây giờ nó đã không còn nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận