Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 120: Mọi chuyện không cần nói quá rõ ràng (1)

"Từ đây đến An Thanh vẫn còn mấy chục dặm đường núi, cứ đi bình thường, cho dù có thể đến đó, ta sợ người cũng không vào thành kịp." Nữ tử nói với Tống Du, "Nếu đoạn đường này đổi sang cưỡi ngựa, có lẽ có thể vừa kịp vào thành, chỉ đáng tiếc không thể nhìn ngắm phong cảnh tú lệ trên đường tới An Thanh, các hạ muốn lựa chọn như thế nào?"
"Tại hạ là đi du ngoạn, vốn cũng muốn được xem thêm nhiều phong cảnh sơn thủy hữu tình."
"Lựa chọn sáng suốt."
Nữ tử dẫn ngựa đi lên phía trước: "Nghe sư phụ ta nói, từ Lăng Ba đến An Thanh, ở đoạn đường cuối cùng tiếp giáp với An Thanh, có một cung đường khoảng chừng mười dặm trông như một dãy các bức tranh tuyệt mỹ nối liền trải dài, từ sớm đến tối phong cảnh luân phiên xoay chuyển mỗi nơi một vẻ, vô cùng kỳ diệu. Huống hồ bây giờ có số lượng lớn nhân sĩ giang hồ tràn vào An Thanh, An Thanh cũng xem như thường xuyên có du khách đến, khách điếm quán trọ cũng nhiều, có khi vẫn không chứa được nhiều người như vậy, chỉ sợ mấy ngôi miếu rách nát ngoài thành đều chật ních, vào thành càng không có chỗ ở."
"Có lý."
Tống Du nhỏ giọng trả lời.
Nghe những lời nói nghiêm túc của nữ tử này, cùng với việc hôm qua nàng thương lượng với bọn sơn tặc, kỳ thật tất cả những gì xuất hiện trong đầu hắn bây giờ đều là dáng vẻ nàng múa đao lộng kiếm đem đám sơn tặc đánh tan tác.
Nhưng không ngờ nữ tử này bỗng nhiên quay đầu.
Tống Du không sợ hãi, nhẹ nhàng nhìn nàng.
"Cơ mà..."
Nữ tử lại liếc mắt về phía con ngựa của hắn: "Ngươi chẳng lẽ không biết cưỡi ngựa sao?"
"Biết cưỡi, chỉ là ta sẽ không cưỡi."
"Vậy sao ngươi không dùng yên ngựa?"
"Ta thích đi đường."
"Chẳng lẽ..."
Hai thân ảnh vừa nói chuyện, vừa đi xa.
Con đường này khi thì đi trên đỉnh núi, khi thì đi dưới chân núi, khi lại đi ở sườn núi, chập chùng nhấp nhô, tiếng chuông ngựa vang leng keng, dường như mấy chục dặm đường núi đều ở dưới chân.
Mèo Tam Hoa lại tựa như nghe không được thanh âm của bọn hắn, phối hợp chạy ở phía trước, hoặc là đi ra bờ sông xem cá bên dưới, hoặc là đi đến bờ vực xem bên dưới sâu bao nhiêu, nàng trông có vẻ rất bận rộn chuyện của mình, nhưng tới lui đều sẽ chỉ vòng quanh Tống Du, chưa từng cách xa.
Dưới sắc trời hoàng hôn, cung đường mười dặm kia quả nhiên mỹ lệ như tranh vẽ dưới ngòi bút của đại sư đã đạt đỉnh cao trong kỹ thuật vẽ tranh, từng nét mực chấm phá vô cùng thích hợp, lại có ánh sáng bầu trời chiếu vào trong nước, gia tăng sự sống động, đẹp một cách rất yên tĩnh.
Vừa đi được nửa đường thì trời đã tối.
Như thế rất khéo, hôm nay vừa nhìn được một nửa hoàng hôn, ngày mai còn có thể nhìn thêm được một nửa hừng đông.
Nơi đây có một cái đình, tên là Đình Yến Tiên.
Bên trái mái đình có một bức tượng điêu khắc chim én làm bằng đá, phía trước có một cái khay cũng bằng đá, bên trong là bùn đất, đang cắm đầy tàn hương.
Hẳn là ngồi miếu mà dân chúng vì kính mến nên góp công xây dựng cho một vị Yến Tiên nào đó.
Hai người dừng lại tá túc trong đình, đốt lên đống lửa, lấy ra cái nồi nấu một nồi nước sôi, ăn bữa cơm tối đơn giản bằng màn thầu và bánh bột ngô, sau đó tự mình lấy ra chăn đệm, đều tự nằm xuống gần đống lửa.
Vừa ngước mắt là thấy được đầy trời trăng sáng cùng ánh sao.
Nữ tử nằm xuống trước Tống Du, lên tiếng nói chuyện: "Sáng sớm ngày mai, là có thể đến An Thanh."
"Vâng."
"Cùng ngươi gặp mặt cũng coi như duyên phận, ở chung cũng coi như thú vị, người trong giang hồ, gặp lại vẫn là người quen biết, đến huyện An Thanh, nếu ngươi nhàn rỗi, có thể đến tìm ta. Mặc dù hiện tại ta cũng không biết chúng ta sẽ ở đâu. Tuy nhiên sau khi đại hội sông Liễu mở ra, ngươi nhất định có thể tìm được vị trí của phái Tây Sơn chúng ta. Phái Tây Sơn của chúng ta dù không thể so với mấy bang phái giàu có, nhưng cũng có thể bao ngươi mấy bữa cơm ngon."
"Được."
Tống Du đáp ứng.
Nữ tử này tính cách hiếu động tùy tính, cùng loại người này ở chung không cần có bất cứ yêu cầu nào trong sự hòa hợp, mà nàng cũng rất thú vị, khi gặp chuyện bất luận chuyện lớn hay nhỏ đều không lui bước về phía sau, hai ngày nay đồng hành cùng nàng hắn cảm thấy rất thoải mái.
Đống lửa vang đôm đốp, truyền đến nhiệt độ khiến người ta thoải mái dễ chịu, mèo Tam Hoa chui vào trong chăn của Tống Du, làm cho hắn cảm thấy có hơi tê ngứa.
Tống Du dần dần nhắm mắt lại.
Ngay cả hai con ngựa ở bên ngoài đều đã ngủ.
Chỉ là ngựa bờm vàng thì đứng ngủ, còn hồng mã thì lại nằm ngủ, cho thấy hồng mã dù ở địa phương xa lạ này nó vẫn rất có cảm giác an toàn.
Mặt trăng dần khuất bên kia sông, sau vô số đỉnh núi trên bầu trời rộng lớn.
Ban đêm có chút động tĩnh, là nữ tử kia đứng lên thêm củi, nửa đêm nhiệt độ hạ xuống lại thêm nổi sương mù, càng làm cho mèo nhỏ trong ngực Tống Du chui rúc sâu vào trong chăn, cũng xem như là sưởi ấm cho nhau.
Sáng sớm hôm sau, nơi xa có mấy tiếng chim kêu.
Mèo con tựa hồ đánh hơi được con mồi, bắt đầu từ sau lớp chăn lông che phủ thật chặt đêm qua phủ phục tiến lên, muốn đi bên ngoài xem xét một phen.
Hành động này đã đánh thức Tống Du.
Vén lên tấm chăn, mèo Tam Hoa đột nhiên nhảy ra, phải nói là tinh thần phấn chấn vo cùng, chạy nhanh mấy bước ra khỏi đình, nhìn chằm chằm trên cây không nháy mắt một cái.
Nữ tử kia đã sớm thức dậy, đang ngồi xếp bằng một bên, đặt đao ngang trên đùi.
Đống lửa ở giữa đã sớm cháy hết rồi lụi tàn.
Tống Du không ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi:
"Túc hạ thức sớm thế."
"Quá lạnh, ngủ không được." Nữ tử quay đầu liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi thế mà ngủ rất ngon."
"Nhờ có túc hạ nửa đêm thêm củi.'.
"Thêm củi hay không cũng chỉ là ấm thêm một chút..." Nữ tử đưa mắt nhìn tấm chăn lông cừu của Tống Du, "Nhìn không ra đạo sĩ ngươi là người rất có tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận