Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 597: Truyền thuyết về Việt Châu (2)

Kiều tiên sinh cũng không nhịn được thở dài:
“Trước đây ở phía nam Việt Châu còn có một tên Đại Yêu vương, được dân bản xứ gọi là Đại Vương Bạch Ngưu, gần như chiếm cứ gần phân nửa Việt Châu, so với Yêu Vương ở thành Chiếu Dạ cùng với Hòa Nguyên còn đáng sợ hơn, đem bách tính trong vùng xem như gia súc để nuôi, thử hỏi ai còn dám ở lại đó? Cho dù có người còn sống sót qua chiến tranh cùng với ôn dịch bên trong, dưới sự tra tấn của yêu ma cũng đều thật sớm dọn đi, ta cũng chính là như thế, lúc này mới ly biệt quê hương, đến theo Trần Tướng quân!”
Tống Du nghe biểu lộ rất bình tĩnh:
"Hiện tại thế nào?"
"Nghe nói vào đầu xuân năm nay không lâu, Trương mỗ nghe được lời đồn nói, Đại Vương Bạch Ngưu ở Việt Châu này cũng bị thần tiên đánh chết!”
Trương quân sư ở bên cạnh mở miệng nói ra, nhưng là thần quang cũng không nhịn được ảm đạm:
“Bất quá bây giờ phía nam của Việt Châu gần như cũng không còn ai, những người trước đó chết hết rồi, trong thời gian ngắn cũng không ai dám chuyển đến, sợ là chỉ có chờ qua mấy năm phía bắc ổn định lại, triều đình mới để người đi qua lấp đầy!”
"Thời điểm ta rời đi, phía nam Việt Châu, cũng chính là địa bàn mà Đại Vương Bạch Ngưu này chiếm cứ, thế đã có rất ít người ở, hiện tại chỉ sợ thật sự là không có mấy người!”
Kiều tiên sinh cũng nói.
"Ngược lại là phía tây Việt Châu, cùng với nơi sát bên Ngôn Châu, còn có chút người, Trường Thương Môn chính ở bên đó!”
Tưởng tiên sinh nói một câu:
“Trường Thương Môn đều là hảo hán!”
"Tuy nhiên ngoại trừ Trường Thương Môn, bách tính cũng còn ở lại không nhiều!”
Trương quân sư còn nói thêm.
Tổng Du cũng không nhịn được có chút im lặng.
Vũng đất một châu bách tính còn lại không có bao nhiêu, dường như bất cứ lúc nào có chiến tranh đều có loại uy lực này, đại yêu nuôi người, cũng là sự tình loạn thế phổ biến, có thể nghe tới vẫn như cũ nhịn không được làm người ta kinh ngạc.
Cũng may thần linh Thiên Cung vẫn là có bản lĩnh, mấy năm này chuyên chú vào trấn áp yêu ma phương bắc, cũng đã thật sự diệt đi mấy tên Đại Yêu vương không biết tích trữ sức mạnh đã bao lâu, lại thừa dịp loạn thế này ló đầu ra.
"Tiên sinh nếu muốn đi đến Trường Thương Môn, Trương mỗ có thể viết một phong thư, mang theo tên tuổi Trần Tướng quân đi, Trường Thương Môn sẽ không dám thất lễ với tiên sinh!”
Trương quân sư nói.
"Việt Châu cũng là có vài chỗ phong cảnh không tệ, lúc ta còn trẻ thích vẽ tranh, cũng đi qua không ít địa phương, tựa như núi Thiên Trụ, tựa như hồ Ngũ Thải, tựa như thác nước Việt Long kia. Thời điểm trước khi Việt Châu xảy ra chiến loạn cũng có không ít văn nhân cao thượng sĩ nhàn rỗi đi du ngoạn, nghe nói núi Thiên Trụ, vào thời kỳ phồn thịnh nhất, hàng năm thu thuế núi đều có thể thu mười vạn lượng bạc!”
Cái gọi là thuế núi, cũng tương đương với vé vào cửa ngày nay.
Nhưng chớ có nghĩ rằng ngày nay giao thông không tiện, thì không có nhiều người thích đi du lịch, thực ra từ xưa đến nay đã có vô số nhà văn và nhà thơ say mê với cảnh đẹp thiên nhiên, mà Đại Yến bởi vì phát triển kinh tế, có một số gia cảnh giàu có một số dân chúng thấp cổ bé họng đôi khi cũng sẽ đến nơi gần nhà mà du lịch, dù cuộc sống có vẻ bình thường nhưng nếu còn sức khỏe, cũng có người dân sẽ cố gắng để làm cho nó sáng lên.
Và từ đó liền có quan phủ vây núi thu thuế.
Giống như núi Vân Đỉnh thì không có thu thuế, nhưng núi Thiên Trụ loại này lại có thu thuế.
Tình hình ở mỗi nơi đều khác nhau.
Kiều tiên sinh nhận thấy Tống Du cảm thấy hứng thú, liền kỹ càng nói với hắn.
Bao gồm vị trí của những nơi đó, cách đi như thế nào, nơi nào gần với nơi nào, đều nói cho Tống Du.
Tống Du chăm chú nghe và ghi chép lại.
Kiều tiên sinh thì thỉnh thoảng lặng lẽ dò xét hắn.
Sau khi ghi chép xong, Tống Du mới lại hỏi:
"Nghe nói phía bắc Việt Châu có một mảnh rừng cây Thanh Đồng, có thể nhìn thấy Phượng Hoàng, không biết là thật hay là giả?"
"Đang định nói với tiên sinh về rừng cây Thanh Đồng này!”
Kiều tiên sinh rồi mới tiếp tục lên tiếng:
“Việt Châu xác thực có truyền thuyết này. Tại nguyên tiên Ninh quận, cũng xác thực có một mảnh rừng cây Thanh Đồng như thế, nơi đó mọc ra cổ thụ Thanh Đồng đều có ngàn năm vạn năm tuổi, cao đến như mây, lớn nhất sợ là mấy chục người cũng cùng ôm không hết được, so với căn phòng này còn lớn hơn, chỉ cần trên cây mọc ra cành cây thì có thể đi được. Tuy nhiên truyền thuyết về cây Thanh Đồng này chỉ có Phượng Hoàng mới có thể lên trên đó, người bình thường leo đi lên sẽ có điềm xấu, cho nên đã không ai dám leo lên, cũng không ai dám chặt cây!”
Sau một chút dừng lại:
"Nghe nói mỗi khi đến Đông Chí Hạ Chí liền có thể nhìn thấy Phượng Hoàng ở đó, có người nhìn thấy qua. Lại nghe nói trước đây từng có người từ đó lấy vỏ cây Thanh Đồng về làm giấy, vẽ ra đồ vật gì thậm chí có thể thành thật, ta ngược lại là đi qua, tuy nhiên xưa nay chưa từng nhìn thấy Phượng Hoàng, cũng không biết vỏ cây Thanh Đồng làm giấy như thế nào, chỉ biết nơi đó phong cảnh tú lệ, ngoại trừ thường có vân vụ chướng khí, dù cho không có Phượng Hoàng cùng với thần dị, phong cảnh ở rừng cây Thanh Đồng này cũng là đáng để đi đến!”
"Trương mỗ đã từng nghe nói qua!”
Trương quân sư nói:
“Nghe nói đến Hạ Chí sẽ gặp được Hỏa Điểu, Đông Chí đi đến sẽ gặp chính là Băng Điểu, có người nói là Phượng Hoàng, lại có người nói là Huyền Điểu, tóm lại là thần điểu. Dù có thật cũng chỉ là người thường tình cờ nhìn thấy, không ai phân biệt được thần điểu thật sự được gọi là gì!”
"Có lý!”
Tống Du gật đầu nói.
"Trương mỗ vẫn còn nghe qua một cách nói khác!”
Trương quân sư nói:
“Có người nói thần điểu này bay qua, sẽ mang đi vong hồn trên thế gian, lại có người nói, mặt đất có người đại hiền đại đức vẫn lạc, thần điểu mới có thể đến, nếu không cho dù là Đông Chí hay Hạ Chí đến cũng không gặp được!”
"Dạng này a...!”
Tổng Du lộ ra vẻ suy tư.
"Tiên sinh muốn đi?”
"Đương nhiên phải đi!”
"Hiện tại đã là mùa hè, đến Hạ Chí cũng không lâu, tiên sinh lúc này đi qua, nên còn theo kịp...!”
Trương quân sư dừng một lúc, lặng lẽ nhìn lấy Tống Du:
“Nếu tiên sinh đang còn muốn ở lâu trong quân, chiêm ngưỡng phong cảnh khác biệt bên trong quân lữ, thì có thể đợi đến Đông Chí, cũng chính là chuyện của vài tháng nữa thôi!”
Nói Trương quân sư lập tức lại bổ sung một câu:
"Yêu ma trong quân Tây Bắc dù đã bị diệt trừ, thế nhưng không thể chắc chắn rằng không còn những kẻ ẩn náu, hoặc là có thể còn ở trong các đội quân khác, tiên sinh nếu như nguyện lưu thêm trong quân đội, chúng ta tất khoản đãi thật tốt!”
Tống Du nghe vậy cũng không nhịn được mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận