Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 149: Chuyện ân oán trong giang hồ (2)

"Cho nên túc hạ là đi báo thù."
"Đúng vậy."
"Túc hạ cảm thấy có bao nhiêu phần thắng?"
"Thư mỗ tuy tuổi trẻ, nhưng ngày ngày khổ luyện, người khác luyện một ngày ta sẽ khổ công luyện hai ngày, thời gian luyện kiếm tuyệt không kém hơn nhưng bậc tiền bối trong giang hồ." Kiếm khách trẻ tuổi bình tĩnh lý tính nói tiếp: "Đại hội sông Liễu lần này, trừ môn phái giang hồ ở phía Đông Bắc và Tây bắc không đến thì các nơi còn lại cơ hồ đều đến đủ, nhân vật lợi hại trong giang hồ tụ tập lại đây hơn phân nửa, trên Yến Tiên Đài, ta mặt dày thách đấu rất nhiều người, cũng thắng được không ít, theo ta thấy, trong giang hồ này đã không có mấy ai có thể địch được thanh kiếm trong tay ta."
"Túc hạ quả thật là một kiếm khách tuyệt thế."
"Nhưng mà Hàn Giang Môn có môn đồ đông đảo, có không ít cao thủ giang hồ, nếu chỉ tính riêng một mình Lâm Đức Hải." kiếm khách lắc đầu cười cười, "Ta nói ta có bảy thành phần thắng, người khác tất nhiên không tin."
Tống Du gật gật đầu, hắn lại sẵn sàng tin tưởng điều này.
Vị kiếm khách trước mặt này cũng không phải là hạng gà mờ, mà ngược lại, hắn còn là người đã đánh bại vô số cao thủ tại đại hội sông Liễu, hắn là một người vừa có sự hăng hái của người trẻ tuổi vừa có kinh nghiệm phong phú ở các lão tiền bối mới có, bất kể như thế nào, hắn cũng đã đứng ở đỉnh cao võ thuật, là một nhân vật thuộc hàng đại sư. Hơn nữa, chuyện báo thù không phải là trò chơi của trẻ con, nhất định phải được đặc biệt chú ý, điều tra nhiều mặt, tính toán cẩn thận, không những không thể cuồng vọng, người cẩn thận thậm chí còn chừa thêm một đường lui cho mình, trong trường hợp hắn biết rất rõ bản lãnh của Lâm Đức Hải, còn ca ngợi hắn là thiên hạ đệ nhất đao khách lại dám tự tin nói bản thân có bảy phần thắng, hiển nhiên đây là một phán đoán đầy lí trí.
Lúc này kiếm khách lại lắc đầu: "Nhưng nếu muốn có thể lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt thì thật là khó vô cùng.”
Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.
Tống Du trong lòng lặp lại một câu, cảm nhận được mùi máu tanh nồng đậm từ câu nói tưởng chừng đơn giản được phát ra vô cùng bình thản này.
"Ta chỉ có một thành phần thắng."
Kiếm khách nói như thế, đã cầm kiếm đứng lên, tựa hồ chuẩn bị rời đi, cuối cùng mới hỏi Tống Du: "Tiên sinh đã là cao nhân, không biết trên thế gian này có cách nói luân hồi báo ứng chăng?"
"Luân hồi báo ứng như thế nào?"
"Thiện có thiện báo, ác có ác báo."
"Túc hạ muốn hỏi cái gì?"
"Muốn . ."
Kiếm khách quay đầu nhìn về phía bầu trời bên ngoài, nhất thời nghi hoặc:
"Ta cũng không biết !".
"Tại hạ chưa từng gặp qua luân hồi, lại đã từng thấy vài lần báo ứng, nhưng tại hạ càng cảm thấy nó giống trùng hợp."
"Vậy tức là không có."
"Cũng không phải."
"Giải thích như thế nào?"
"Làm việc thiện tích đức dù không dám nói có phúc báo ở đời sau, liền xem như có, nhưng cho dù có, nó lại có liên quan gì đến ngươi trong kiếp này? Giữ mình cho mình trung thực, chính trực cũng không dám nói bản thân có bao nhiêu chính nghĩa, xem như có, cũng không phải bản thân mình thực sự siêu nhiên hơn người bình thường chỗ nào. Nhưng làm việc thiện có thể làm cho trong lòng mình hạnh phúc, đó là một niềm vui rất thuần túy, để ngươi cảm thấy thanh thản, không mất mát, không mong cầu, nội tâm thản nhiên suy nghĩ tự nhiên thông suốt, thế là dù nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa. Ngay cả khi ngẫu nhiên có chuyện buồn phiền, cũng sẽ tự nhiên biến mất.” Tống Du nhìn chằm chằm hắn nói: “Túc hạ cần biết, làm ác thì dễ mà làm thiện thì khó, vậy nên nội tâm kẻ ác thường không cường đại bằng kẻ thiện”.
Kiếm khách đứng yên bất động, chậm rãi suy tư.
"Đa tạ tiên sinh chỉ giáo."
"Mọi người đều có thể nói những lời này."
"Kể xong tâm sự, trong lòng thoải mái không ít." Kiếm khách trẻ tuổi chắp tay nói với hắn: " Chỉ là câu chuyện này thực bình thường trên giang hồ, sợ là tiên sinh nghe kể cũng cảm thấy không thú vị."
"Cũng không hẳn như thế.”
"Tóm lại, thật cám ơn tiên sinh, bây giờ đã tới lúc Thư mỗ phải rời đi, như vậy cáo từ, nếu tiên sinh cảm thấy có duyên với ta, hãy chúc cho ta còn sống trở về."
"Túc hạ đi thong thả."
Tống Du chỉ nói một câu như vậy.
Tuy hắn cùng người tên Lâm Đức Hải này vốn không quen biết, nhưng hắn và kiếm khách trẻ tuổi này cũng chỉ vừa mới gặp nhau, song phương đều không hiểu rõ về nhau, vốn chỉ là người nghe, vậy cũng nên là một người nghe tốt, không tỏ ý kiến.
Có khi đến lúc đó lại trở thành một chuyện đại sự trong giang hồ?
Có thể tận mắt chứng kiến, cũng rất đáng để thổn thức.
Kiếm khách cũng không thèm để ý, mang theo bọc hành lý và bước ra khỏi cánh cửa.
Tuy nhiên vừa mới bước ra một bước, hắn dừng lại quay đầu, nhìn đống lửa trong nhà, sau đó nhìn đống củi ở góc nhà: "Tiên sinh, củi dùng để đốt lửa đêm qua, là lấy từ trong phòng sao?"
"Đã là củi mà ta lấy, tự nhiên phải do ta bù vào, túc hạ cứ việc đi thôi."
"Cũng tốt!"
Kiếm khách đi tới dắt ngựa dưới mái hiên cũng không quay đầu lại nói: " Lâm Đức Hải này cả đời si mê võ đạo, chưa từng cưới vợ, dưới gối chỉ có một đứa con trai, cũng là mang từ bên ngoài về, việc này không có quan hệ gì với hắn."
Tống Du sững sờ một chút, lập tức lắc đầu.
Việc này cũng không cần thiết.
Kiếm khách nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một nút thắt trong lòng, cùng phong độ tuyệt thế khi chém quỷ trong đêm.
“Giang hồ…”
Tống Du lắc đầu thì thầm, cũng không vội rời đi, chỉ lấy từ túi ống một tờ giấy vàng và mực chu sa, vẽ một lá bùa mới, dùng để đổi với lá bùa đã cũ trên cửa của nghĩa trang này, đợi đến khi mưa bên ngoài tạnh, lại nhìn đống củi còn lại dưới chân tường trong nhà một cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đạo sĩ, ngươi muốn đi đâu?"
"Nhặt một ít củi về để phơi khô."
"Ngươi đừng đi!"
"Tại sao?"
Mèo Tam Hoa vội vàng chui ra, ngửa đầu nói với hắn: "Đã là ta lấy củi, nên do ta bù vào!"
Ngữ khí vô cùng giống với hắn vừa rồi nói chuyện với kiếm khách.
"Vậy ngươi đi đi."
Tống Du cười cười, ngồi xuống, lại nhóm lửa lên, chuẩn bị đun sôi một ít nước nóng.
Sau khi tiểu nữ đồng chạy qua chạy lại mấy lần mới kiếm đủ số củi bù lại phần đã đốt đêm qua và phần dùng cho sáng nay, Tống Du cũng đã nấu xong nước nóng, sau khi cả hai cơm nước xong xuôi thu thập hành lý một phen, Đến khi thiếu niên Yến tử đi dò đường trở về nói cho hắn biết những thôn xóm và phong cảnh trước mắt, lúc này mới dẫn ngựa rời đi.
Đi về cùng một hướng với kiếm khách vừa rời đi.
Chỉ là một trước một sau, một người vội vàng, bóng dàng cầm kiếm đi trong mưa phùn như một giấc mộng, người kia bước đi chậm rãi, nhàn nhã ngắm nhìn thương sinh.
Một trận tiếng chim hót vang lên ở ngôi miếu sau núi, thanh âm trong trẻo thanh thúy, không chứa một chút tạp âm, tiếng vó ngựa giẫm lên phiến đá xanh, tiếng vang vọng như có như không, càng làm nổi bật không gian tĩnh lặn của đất trời sau cơn mưa rộn rã.
Tính toán thời gian, đã gần đến trung tuần tháng hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận