Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 190: Huyện Trường Sinh dưới núi Vân Đỉnh (1)

Nếu muốn nói chuyện nào được người dân huyện Nam Họa nhắc đến nhiều nhất khi nói chuyện phiếm, thì chính là chuyện của Lý đại quan nhân.
Kể rằng lúc trước có một vị thần tiên đi ngang qua huyện Nam Họa, thấy tên Lý lưu manh này chuyên lừa dối bức hại người khác, làm nhiều việc ác, cho nên ra tay điểm hóa. Hiện tại tên Lý lưu manh này đang đau đớn hối cải, thật sự là hối cải trong sự đau đớn, nghe nói hiện tại tên Lý lưu manh này mỗi lần làm một việc trái với lương tâm thì trong lòng sẽ quặn đau, đau đến sống không bằng chết, nếu mỗi ngày không làm việc tốt thì trong lòng cũng sẽ đau nhức, chỉ là không quá đau đớn như vậy, miễn cưỡng mà nói thì là không đến mức chết.
Lý lưu manh, cái này ấy à? Tất cả mọi người đều dám gọi hắn là Lý lưu manh!
Nói là điểm hóa thì cũng không đúng.
Mà có lẽ nên gọi là trừng phạt.
Tuy nhiên điểm hóa cũng tốt, trừng phạt cũng được, tóm lại là đã trị được tên ác bá độc ác nhất.
Nghĩ đến việc tên Lý lưu manh này vốn là một tên ác bá vô lại mà cả huyện Nam Họa đều biết, người phải chịu đựng việc bị hắn khi nhục, làm cho ghê tởm nhiều vô số kể, chưa kể Bình Châu lại có không khí tiên thần cực kỳ dày đặt, loại chuyện mà mọi người thích bàn tán nhất chính là cái loại chuyện như thế này, bây giờ có một vị thần tiên xuất thế ngao du thiên hạ, vô tình đi ngang qua trừng trị một tên ác bá ở ngay bên cạnh mình, còn có đề tài nào có thể đáng giá để thảo luận hơn đề tài này sao?
Nhất thời bên trên thì đã lên tới quan huyện, bên dưới thì đã xuống tới bách tính, dù là sơn thôn xa xôi ở ngoài thành, khắp nơi đều đang nói về chuyện này.
Đối với tên Lý lưu manh này, mọi người cũng đều rất chú ý.
Muốn nói đến người chú ý nhất, thì chính là chủ của khách điếm Tĩnh Phúc.
Biết làm sao được, ai bảo tiên nhân kia từng ở nhà mình cơ chứ? Mà tên Lý lưu manh này cũng là bị điểm hóa ngay tại bên trong một gian phòng ở trên lầu của nhà mình.
Chủ quán trái lại không dám cấp tốc công khai, chỉ sợ tiền vừa mới kiếm được một chút, mà tên Lý lưu manh này đã lấy lại tinh thần, trong lòng không còn đau đớn nữa, tìm không được người để trút giận, trái lại sẽ đến tìm mình gây phiền phức.
Cho nên chỉ có thể càng chú ý hơn mấy tin đồ về tên Lý lưu manh này.
Nghe nói tên Lý lưu manh kia trong vòng vài ngày đã đem toàn bộ nợ nần với tiểu thương thành nội thành ngoại toàn bộ đều trả hết, đối với mỗi một người còn thành tâm nhận lỗi. Sau đó còn đi đến am ni cô ở ngoài thành, lần này lại không phải là đi tìm hoan mua vui, mà chính là mang theo đủ loại tiền tài cùng lễ vật đến nhận lỗi, nghe nói đã quỳ ở cửa am ni cô rất lâu, còn cam đoan rất nhiều thứ, nhìn những thứ kia, những ni cô này sợ là không còn cần kiếm tiền từ những việc kia nữa.
Và lại về sau nữa, số nợ của tên Lý lưu manh càng ngày càng nhiều, cũng là do trước kia cầm lấy quả đào quả lê của người bán hàng rong mà không chịu trả tiền, bây giờ đụng mặt nhau trên đường, đều phải khách khí nói câu xin lỗi rồi trả tiền bồi thường.
Giống như thật sự đã biến thành một người tốt vậy.
Nhưng ai mà biết được tên Lý lưu manh này có thể duy trì được bao lâu cơ chứ? Bất quá là do sợ sự đau đớn mà thôi.
Theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, pháp thuật này vậy mà một chút dấu hiệu biến mất cũng không có, trái lại tên Lý lưu manh này lại ngày ngày làm việc thiện, cả người dần dần cũng trở nên có chút thay đổi.
Thay đổi bắt mắt nhất, chính là mỗi ngày không còn phải chịu đựng đủ dày vò, có lẽ vẫn còn đau nhức, nhưng cơn đau rõ ràng đã giảm bớt.
Mà việc này cũng không làm hắn thoải mái, ngược lại khiến hắn càng tích cực làm việc thiện, càng tích cực đền bù những nợ nần mà nửa đời trước mình gây ra, không chỉ là đưa tiền tặng lễ cho am ni cô ở ngoài thành, nhiều lần đến hỏi hang ân cần, mà còn mua thêm chút ruộng đất cùng điền sản tặng cho những ni cô kia, nói là đền bù những món nợ khi xưa. Còn những người từng bị hắn ức hiếp qua, phần lớn cũng đều được hắn tận lực đền bù.
Nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, tên lưu manh này ban đầu làm việc thiện, rõ ràng là do bị đau đớn bức ép nên mới làm, cực kỳ không tình nguyện, nhưng ai có thể ngờ rằng, lâu dần về sau, hắn có thể vừa cười vừa chào hỏi với người khác, biết xin lỗi còn biết trả tiền. Và sau đó nữa, hắn làm những việc này càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Từ tháng ba đến tháng tư, tháng năm rồi lại đến tháng sáu, trong thời gian mấy tháng, toàn bộ con người Lý lưu manh đều thay đổi một cách cực kỳ rõ ràng, nếu có người ngoài đi vào Nam Họa, chắc chắn sẽ không thể ngờ rằng hắn đã từng là một tên ác bá.
Tên Lý lưu manh này không phải là đang dần dần hình thành thói quen hay sao?
Đây thật là một chuyện thần kỳ.
Chủ quán mỗi lần nhớ tới, hai mắt đều mở to.
Trước kia chỉ cảm thấy đây chỉ là một tiên sinh có chút bản lĩnh, nhưng lúc sau lại cảm thấy đây là một cao nhân đạo môn thế gian hiếm có, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ là vị này thật sự là thần tiên!
Nếu đã thật sự là thần tiên, tục danh của thần tiên, nơi thần tiên từng ở qua, gian phòng thần tiên từng dùng để điểm hóa người khác, bánh canh mà thần tiên từng khen không dứt miệng, tất cả nên được công khai.
Không thì chọn một cái tên đi...
Lần đi đến núi Vân Đỉnh này, Tống Du cùng Tam Hoa nương nương đã có kế hoạch cho lộ trình của họ, nhưng vẫn sẽ tùy tâm sở dục.
Nơi cách huyện Nam Họa gần nhất chính là núi An Điều.
Sông núi của An Điều thật sự rất tú lệ, thời điểm đi thời tiết không lạnh cũng không nóng, xa trông dòng thác trước sông này, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
- Chú thích, mấy câu trên được trích từ bài thơ “Vọng Lư sơn bộc bố” tức là Thác nước Lư Sơn của Lý Bạch.
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Dịch nghĩa,
Mặt trời chiếu xuống đỉnh Hương Lô sinh ra màu khói tía,
Từ xa nhìn thác nước treo như con sông trước mặt.
Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước,
Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây.
Hết chú thích.
Đi qua núi An Đều, Là đến cốc Hầu Tử.
Lúc ấy đã là đầu hạ, không khí trên núi mát lạnh, quả đào khắp núi vừa mới chín tới, xin mấy quả từ vài chú khỉ con nghịch ngợm, ở tại mùa hè này nếm lại hương vị trong trí nhớ.
Tháng mười hai thời điểm đầm nước yên tĩnh nhất, cho dù có sâu bao nhiêu đi nữa nước hồ đều trong vắc thấy đáy, dưới đáy vụn gỗ rơi khắp nơi, không biết đã qua bao nhiêu năm, trong nước lại có vô số con cá bơi trong đó, chúng đều giống như không nơi để đi. Mười hai cái đầm nước, mỗi một cái đều có vẻ đẹp đặc biệt của riêng mình, màu sắc có xanh có lam, sâu cạn không đồng đều.
Nghe nói đến cuối thu, khắp núi đều tràn ngập lá đỏ.
Mấy trăm hoặc hơn một ngàn năm sau, nơi đây nhất định sẽ trở thành một nơi có phong cảnh nổi tiếng, đến lúc đó muốn rửa chân ở trong hồ nhất định là không được, Tống đạo trưởng đành phải ở thời điểm sớm mấy trăm năm hoặc hơn ngàn năm rửa thêm mấy lần.
Lại có một ngọn núi, tên là Viên Bất Quá.
Nghe nói mấy triều Tể tướng đều tới đây du ngoạn, chưa kể còn có vô số thi nhân văn nhân nổi tiếng vì mộ danh mà đến đây, nhờ sự nguy hiểm tôi luyện dũng khí của bản thân càng thêm mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận