Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 643: Tiếp tục cuộc hành trình (2)

"Chính là nó, chỉ là nó được ngâm trong nước, và cái này thì đã khô!”
Chủ quán trả lời xong, lúc này mới kịp phản ứng:
“Tiên sinh đừng nhìn thứ đồ này không đáng chú ý, vừa vặn ăn rất ngon, nếu như tiên sinh thích, ta sẽ gói cho tiên sinh một ít, mang đi, trên đường nếu bị dính hơi ẩm, chọn ngày có mặt trời, phơi nắng là được!”
"Thế thì làm sao mà dám được chứ?"
"Cá của tiên sinh, chúng ta không phải cũng đã nhận lấy a?”
"Hương vị của món gà hầm nấm này tại hạ thực tế rất thích, mèo con nhà ta cũng rất thích, đã như vậy, liền da mặt dày nhận lấy...!”
Tống Du cười hành lễ, sau một lúc dừng lại nói:
“Chỉ là chỉ có nấm phỉ này sợ vẫn là không đủ, chủ quán ở hậu viện dường như có nuôi gà, không biết chúng ta có thể dùng tiền mua lấy một con hay không?”
Chủ quán ánh mắt lấp lóe, dường như cảm thấy khó xử.
Bây giờ phương bắc mọi chuyện không dễ dàng, gà trong quán trọ đều là gà mái lâu năm, ngược lại cũng có chút không nỡ.
Chỉ là nhớ tới hương vị thịt kho đã nếm qua...
Chủ quán khẽ cắn môi, nói ra:
"Nói đến tiền làm gì? Chúng ta đi bắt một con cho tiên sinh mang đi! Chỉ là mang theo cũng không dễ dàng, cần mau chóng giết và ăn thịt càng sớm mới được!”
"Dạng này được chứ?"
"Tiên sinh chớ có chối từ!”
"Vậy thì tốt rồi!”
Tống Du liền đứng tại chỗ chờ hắn.
Chủ cửa hàng keo kiệt nhưng thật sự có ý định đưa cho hắn, vừa nói xong liền quay người đi ra phía sau.
Hậu viện rất nhanh liền một hồi náo loạn, không bao lâu, chủ quán mang theo một con gà đến, dùng dây gai cột lại và đưa tới đạo nhân.
"Đa tạ chủ quán!”
"Tiên sinh...!”
"Làm sao? Chủ quán còn có chuyện gì?”
"Không biết... Không biết...!”
Chủ quán ánh mắt lấp lóe, như cũ xoắn xuýt, có chút bối rối.
"Vì sao ấp a ấp úng?"
Tống Du cười nói với hắn, lại đem tay vươn vào trong ngực, lúc lấy ra, trên tay đã cầm một trang giấy:
“Chủ quán muốn thế nhưng là cái này?"
"Cái này...!”
Chủ quán đờ đẫn đưa tay tiếp nhận.
Tờ giấy chỉ là giấy bình thường, được gấp lại, mở ra xem, bên trên tràn ngập chữ.
Đây chính là công thức làm nước muối.
Không có những câu chuyện dài dòng và không có gì thừa thãi, là thích hợp nhất với những người đọc sách không nhiều. Lúc này, quét nhanh qua, có thể nhìn thấy thành phần được ghi cẩn thận và chi tiết, mỗi dạng phối liệu, nên dùng bao nhiêu, có những hạng mục và kỹ thuật yếu điểm cùng chú ý, bao gồm cả việc bảo quản và tái sử dụng nước muối, những loại thịt nào là thích hợp nhất, tất cả đều được sử dụng những từ đơn giản và dễ hiểu nhất được viết rõ ràng.
"Bên trong phần phối liệu này có không ít hương liệu, may mắn là không có loại nào cao ngất ngưởng như long diên hương, bạch diệp các loại. Tuy không rẻ nhưng nếu chủ quán có thể bán cho nhà giàu sang, có lẽ cũng có thể kiếm không ít tiền!”
"Cái này...!”
Chủ quán sững sờ nhìn về phía đạo nhân.
"Đa tạ nấm phỉ cùng với gà béo của chủ quán, cũng đa tạ chủ quán chăm sóc gần hai tháng qua!”
Đạo nhân chỉ mỉm cười nói với hắn:
“Công thức có lẽ đáng tiền, tuy nhiên phương thức không đáng giá tiền nhất là đem nó nhét vào trong ngực theo ta cùng nhau trở lại đạo quán, chủ quán cũng không cần nhiều lời, nếu có thể khiến cho nó phát dương quang đại, truyền khắp đại giang nam bắc, khiến cho ta lúc sau này muốn ăn, không cần lại tự mình làm, chính là giúp ta một đại ân!”
"Đa tạ tiên sinh!”
"Cáo từ!”
Tống Du đã đem túi ống phóng tới trên lưng con ngựa, gà cũng cột chắc, hành lễ với chủ quán trọ, sau đó ra đi.
Chủ quán y nguyên cầm trang giấy, cúi đầu nhìn xem, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn một chút mấy thân ảnh này, theo sau, đứng tại cửa ra vào đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ngựa đỏ thẫm kia giống như có linh tính, không chỉ có không cần dây cương trói buộc, thậm chí đều không cần đạo nhân mở miệng, liền tự biết nên làm như thế nào. Mèo Tam Hoa kia y nguyên nện từng bước chân nhỏ đi theo bên cạnh đạo nhân, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu nhìn mình một chút, ánh mắt kia rõ ràng giống với ánh mắt của tiểu nữ đồng kia.
"Chợt...!”
Trên trời có chim yến bay qua.
Chủ quán cầm giấy sững sờ đứng tại chỗ.
Bây giờ đã là tháng hai, công việc kinh doanh ở quán trà bên cạnh cũng yên tĩnh hơn nhiều so với dịp Tết Nguyên đán. Tuy nhiên thịt cá ăn thì đương nhiên sảng khoái, ngày bình thường nước cháo loãng cũng phải ăn, tiên sinh kể chuyện này y nguyên đi vào trong trà lâu kể chuyện, giảng chút chuyện yêu ma quỷ quái cùng với thần tiên, cung cấp tiêu khiển cho mọi người, thanh âm truyền vào lỗ tai chủ quán.
Nhưng khi người chủ quán trọ lắng nghe, lại có một loại ý nghĩ rằng trong hai tháng vừa qua, đạo nhân ở tại nhà mình gần như mỗi ngày đều dẫn theo mèo con đi đến bên cạnh nghe sách. Thế nhưng là khách nghe chuyện ở bàn bên cạnh cũng được, tiên sinh kể chuyện trên đài cũng được, sợ đều không có một ai biết được, một đạo sĩ cao nhân sống sờ sờ biết pháp thuật cùng với hai con yêu quái, an vị ở bên cạnh họ.
Nếu là mình kể chuyện này cho tiên sinh kể chuyện nghe, hoặc là tìm người viết lại, sợ là cũng không kém hơn một kiện sự tình kỳ ngộ bên trong cố sự.
Trở lại trong phòng, nhìn kỹ bản công thức này.
Dù sao cũng là một người mở quán trọ, một quán trọ duy nhất trong thành Mặc Trúc này, giàu có hay không không nói nhưng kiến thức vẫn phải có.
Hắn nhận ra tất cả các loại hương liệu được viết trên mảnh giấy này, duy chỉ có một loại gọi là "Quả ớt" nghe qua rất lạ lẫm. Khoảng thời gian này đến nay cũng thấy tiên sinh dùng qua, nói là được một vị thần tiên gọi là Yên Tiên ở phía nam mang tới, phía nam đã có rất nhiều người bắt đầu trồng nó, cũng có người tới phía bắc rao bán, tuy nhiên chung quy là thiếu.
Từ đâu mua được nó đã trở thành vấn đề khiến hắn trăn trở.
Phần bối rối này thẳng đến lúc hắn lên lầu, đi dọn dẹp gian phòng tiên sinh này đã ở, ở trên bệ cửa sổ trông thấy một chậu thực vật dáng dấp không cao, đung đưa trong gió, bên trên kết lấy ngọn đèn lồng nhỏ đỏ rực, rất là đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận