Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 633: Tam Hoa nương nương không ăn chim yến (2)

Một loại dài bằng ngón tay tới bàn tay, phơi khô thơm mà không cay, thích hợp làm đồ ăn; một loại mảnh nhọn mà cong, dài cỡ ngón tay út, cay mà thơm; một loại như đèn lồng nhỏ màu đỏ, bên trong cay vừa phải và rất thơm; một loại to bằng móng tay, giống như là từng hạt châu nhỏ, rất cay nhưng không thơm; một loại như ngọn đèn lồng nhỏ màu vàng, nhìn thấy đẹp mắt, tạm thời chưa khai phát ra phương pháp ăn thích hợp.
Tống Du bình thường thích ăn một hai loại.
Làm món kho, phải dùng nhiều loại hòa với nhau.
Tốt nhất là chỉ trồng một cây trong một đêm, thời gian không đủ, có thể dùng pháp thuật khiến cho chúng nó mau phơi khô một chút, đúng là cách làm bất đắc dĩ.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương, cũng đa tạ Yến An!”
Đạo nhân biết được bọn họ đã canh suốt một đêm, khi đất khô còn giúp nó tưới nước, nhân tiện nói một tiếng cảm ơn, khiến cho hai con tiểu yêu đều rất vui vẻ.
Lại đưa tay gãi gãi trán mèo Tam Hoa, gãi cho nàng nheo mắt lại, lúc này mới trở về phòng lấy một cái đĩa đến, đem một chậu ớt trưởng thành này hái từng quả cho vào trong đĩa, tiếp đến lại nhô đầu ra cửa sổ nhìn trái phải, tìm một nơi có nhiều ánh nắng trực tiếp, đặt ở đó để khô trong một ngày.
Một trận bận rộn, kỳ thật không uổng phí bao nhiêu thời gian.
Làm xong lại đi rửa mặt, khi rửa mặt xong, Tam Hoa nương nương cũng hóa thành hình người, từ đối diện quán trọ mua được màn thầu làm điểm tâm.
Nhưng có điều làm nàng cho xoắn xuýt.
Nàng biết rõ màn thầu thì rẻ hơn, nhưng bánh bao thì có thịt, nàng lại muốn tiết kiệm tiền, lại muốn cho đạo sĩ ăn thịt, thật sự là tình thế khó xử, vì sao bánh bao có thịt lại không thể rẻ hơn so với màn thầu không có thịt?
Chậm rãi đến xế chiều.
Nhiệt độ không khí vẫn như cũ rất thấp, khí trời lại tốt, bầu trời trong xanh và nắng nóng đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra.
Trà lâu sát vách lại truyền tới tiếng huyên náo.
Tống Du đi xem quả ớt mà hắn đang phơi, cảm thấy tiến độ không tệ, cũng không ý định tiếp tục tăng tốc, liền kêu lên Tam Hoa nương nương, lại đi đến trà lâu.
Cuộc sống như vậy thật sự là nhàn hạ.
Buổi sáng cũng là như thế.
Đạo nhân đã nhàn rỗi suốt cả buổi sáng, không có tu hành, không có cảm ngộ, cơ hồ không có làm bất kỳ chính sự gì, chỉ ngồi trên cái ghế nhỏ ở trước cửa quán trọ, sưởi nắng mùa đông, ôm con mèo vuốt ve nó nhìn những người đi lại trên đường tân xuân trong tòa thành nhỏ này, để đầu óc trống rỗng và để thời gian mặc nó trôi qua. Có thể đoán trước được tương lai, một đoạn thời gian đại khái đều sẽ như thế.
Hai năm trước đó thực sự bận rộn, vội vàng trừ yêu, lại vội vàng đi đường, ít có thời điểm nghỉ ngơi, bây giờ sở dĩ dừng bước tại tòa thành nhỏ này, tự nhiên chính là để nghỉ ngơi.
Tu hành cũng tu tâm, nghỉ ngơi cũng là một dạng tu hành.
Đạo sĩ dự định sẽ quan tâm nhiều hơn đến việc kinh doanh của quán trà và người kể chuyện bên đó.
Tuy nhiên muốn nhàn nhã lại không chỉ có đạo nhân.
Tân xuân có nhiều người, buổi chiều chính là thời điểm trà lâu hoạt động kinh doanh tốt nhất, có lẽ những câu chuyện do tiên sinh kể chuyện kể trước đó cũng giúp thu hút nhiều người hơn. Lúc này tiên sinh kể chuyện mới vừa vặn đến, trong trà lâu cũng đã ngồi không sai biệt lắm hơn phân nửa người, ngoài cửa cũng chen chen nhốn nháo đứng không ít người.
Tống Du nhìn một chút liền trông thấy tên thiếu niên gọi là Hứa Thu An kia, lẫn trong đám người.
Đạo nhân dừng bước lại không khỏi cười một tiếng đối với hắn.
Thiếu niên thì không khỏi một trận quẫn bách.
Đêm qua mới nói, thành tuy nhỏ nhưng gặp nhau cũng không phải dễ dàng, mà lại một mặt lạnh lùng, giọng điệu đầy khí chất của người trong giang hồ, ra vẻ mình là người giang hồ thoải mái và tự do, kết quả mới buổi chiều ngày hôm sau lại gặp nhau, bao nhiêu là có chút lúng túng.
Đạo nhân thì không thèm để ý, thản nhiên cười nói với hắn:
"Thiếu hiệp, lại gặp!”
Thiếu niên cũng nỗ lực giả vờ như dáng vẻ thản nhiên tự nhiên, chắp tay với hắn:
“Lại gặp mặt, tiên sinh!”
"Hữu duyên!”
"Hữu duyên...!”
"Hôm qua còn nói, gặp lại, liền cảm ơn hảo ý của thiếu hiệp!”
Tống Du đối với hắn cười nói, lập tức quay đầu nhìn về phía một bên trong trà lâu, lúc này mới còn nói:
“Cũng không có gì tốt dùng để cảm tạ thiếu hiệp, đã gặp nhau tại cửa trà lâu này, thiếu hiệp cũng là người thích nghe chuyện xưa, một bình trà ta một mình uống, cũng phải bỏ đi chút, dạng này không tốt, liền mời thiếu hiệp vào trà lâu ngồi chung, cùng uống một bình trà!”
Thiếu niên ngẫm lại, lúc này mới lại chắp tay với hắn:
"Vậy xin đa tạ tiên sinh!"
Thế là cùng nhau tiến vào trà lâu, tìm bàn lớn ghế dựa ngồi xuống.
Tống Du vẫn là gọi ra một bình trà phổ thông.
Không dám khách sáo nhiều, bởi vì tiên sinh trên đài đã hớp một ngụm trà, phun ra một ít bọt, đã bắt đầu lên tiếng.
Đạo nhân một bên lật bát châm trà, một bên nghe.
Thiếu niên thì ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, rướn cổ lên nhìn chằm chằm tiên sinh kể chuyện bên trên đài, đôi mắt lấp lóe sáng người.
Thuận tiện cố ý không nhìn tới động tác châm trà của đạo nhân.
Thẳng đến đạo nhân đem một bát trà đưa tới trước mặt hắn.
"Mời!”
"Ồ!"
Lúc này giống như thiếu niên mới phát hiện ra.
"Đa... đa tạ!”
"Lần trước đã nói đến, một bộ sau cùng của thảo nguyên Tây Bắc cũng trốn vào chỗ sâu trong thảo nguyên, phương bắc đại thắng, đây là Đại Yến ta đối mặt với vương đình Tây Bắc. Sau đại thắng mười mấy năm về trước lại một trận đại thắng, trong hàng ngàn năm qua, chưa có ai trong các triều đại trước đây từng giành được chiến thắng vĩ đại như vậy! Nhưng mà Trần Tướng quân đóng quân ở nơi cách biên cảnh tám trăm dặm, lại không phái binh trở về, mà chính là phái người hồi triều báo tin, muốn tiếp tục tiến binh Tây Bắc, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!"
Bộp một tiếng, vỗ bàn.
Đây là câu chuyện được kể tối qua.
Tống Du khó có thể nói hắn có nghe hay không.
Thật ra không có ai muốn nghe lại lần nữa.
Nhưng mà trà lâu này ngay tại bên cạnh quán trọ, những người kể chuyện ngày nay thực sự có năng lực, giọng nói rất to, ban đêm thành nhỏ lại yên tĩnh đến mức không tưởng nổi, Tống Du tại bên trong gian phòng cũng nghe thấy được. Bản thân là không có cố ý nghe người ta nói khoác ý nghĩ của mình, chỉ là quá mức ầm ĩ, nhưng ồn ào quá nên hắn nằm trên giường cho đến khi tiên sinh kể chuyện trong quán trà nghỉ ngơi rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận