Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 407: Đa tạ ngươi đã chờ đợi (1)

"Tại hạ họ Tống tên Du, từ Trường Kinh tới!”
Tống Du đứng ở trong rừng cây, đạo bào bên ngoài phủ lên một lớp áo lông, tuyết phủ trắng cả người, nhìn xem bọn họ.
"Vì sao gió tuyết lớn như thế, tiên sinh lại đi trong núi sâu như vậy?"
Nam tử trung niên hiếu kỳ nhìn về phía hắn, trong lòng thản nhiên, tự nhiên không sợ:
“Tiên sinh là tinh linh yêu quỷ trong núi, hay là cao nhân thần tiên thế ngoại?"
"Chỉ là một đạo nhân!”
"Như thế nào đến trong núi sâu này?"
"Túc hạ không phải cũng ở trong núi sâu sao?"
"Thật sự, là tại hạ vô lễ!”
Nam tử trung niên cười thi lễ:
“Tại hạ từ trước đến nay ngưỡng mộ Thái thần y cùng với Xà tiên núi Bắc Khâm, nghe nói Thái thần y cảm niệm công đức của Xà tiên, thế là định cư ở đây, Xà tiên cảm niệm thiện tâm của Thái thần y, thường xuyên che chở chỉ đường, sự tích này, như là một câu chuyện tốt lan truyền thiên cổ, truyền đến trong tai tại hạ, cũng cảm thấy rất là tuyệt vời!”
Sau một chút dừng lại, hắn còn nói:
"Mấy ngày trước đến núi Bắc Khâm ngắm tuyết, lúc xuống núi trên đường gặp được một thợ săn, tại hạ trò chuyện cùng với hắn, thợ săn cho tại hạ biết, nói ở trong núi này có một mảnh hồ nhỏ, lúc hắn lên núi đi săn lạc đường, từng gặp qua Xà tiên đến bên hồ thả câu, Xà tiên còn tặng hắn con cá đỡ đói. Tại hạ lại nghe nói Xà tiên thích trà, thế là sau khi hồi kinh, liền lập tức mua trà tốt nhất ở Trường Kinh, theo như thợ săn chỉ đường đến đây tìm kiếm hỏi thăm, không ngờ nửa đường gió tuyết đúng là càng lúc càng lớn, cũng may có Xà tiên chỉ đường!”
Nam tử trung niên chỉ vào con đường rắn trên mặt đất.
"Thì ra là thế!”
"Chẳng lẽ tiên sinh cũng là đến núi tìm kiếm hỏi thăm Xà tiên?"
"Đúng vậy!”
"Thế tiên sinh có tìm được không?"
Đạo nhân nghe nhưng không có trả lời, mà chính là đứng yên bên trong gió tuyết đầy trời, nhìn hắn không nói lời nào.
"Tại hạ vô lễ!”
Nam tử trung niên lần nữa hành lễ, không chợp mắt chăm chú nhìn sau lưng đạo nhân, trông thấy dưới núi có rừng trúc, bên cạnh rừng trúc có ngôi nhà tranh, trước nhà tranh là hồ yên bình, trên hồ có một con thuyền nhỏ, còn trên thuyền là một lão giả đang thả câu và lão giả mặc một chiếc áo tơi phủ đầy tuyết trắng, trong lòng không khỏi xúc động, khi cúi chào lại càng cúi sâu hơn:
“Muốn hỏi tiên sinh, không biết tại hạ lần này đi, có thể tìm thấy Xà tiên hay không?"
"Hữu duyên tự có thể tìm thấy!”
"Có lý...!”
"Bất quá...!”
Tống Du quay đầu nhìn một chút, cũng trông thấy Xà tiên, trong lòng không sai biệt lắm liền biết được ý nghĩ của Xà tiên, thế là nói với hắn:
“Gió tuyết lớn như thế, túc hạ còn có thể kiên trì đến, tùy tùng bên cạnh nhiều lần khuyên bảo cũng không muốn trở về, lại là người hữu lễ, tại hạ là nguyện ý chúc túc hạ như nguyện!”
Nam tử trung niên nghe xong, nơi nào không biết đây là ám chỉ, lúc này rất vui mừng:
"Đa tạ tiên sinh!”
"Không dám!”
Cả hai chào lẫn nhau, lúc này mới riêng phần mình cất bước.
Hai người cũng là lúc này mới nhìn rõ, bên cạnh đạo nhân còn có một con mèo Tam Hoa đi theo, vừa mới ẩn mình trong tuyết mà nhìn chằm chằm họ, lúc này đi lại, thật sự giống như đang nhảy múa trên tuyết, mỗi một lần rơi xuống, lớp tuyết phủ trên cỏ rậm rạp sẽ chôn lấp nó, đến khi nó tiến lên phía trước, lại nhất định phải nhảy dựng lên mới được, thật thú vị.
Vị tiên sinh này chắc cũng là một kỳ nhân.
Cả hai lướt qua nhau.
Trong gió tuyết thổi tới nam tử trung niên kia cùng với tôi tớ đối thoại.
"Ta đã nói mà, nhất định là khách nhân của Xà tiên, hơn phân nửa cũng là giống như chúng ta, người đến tìm Xà tiên!”
"Thượng quan nói đúng!”
"Chúng ta đi nhanh một chút, người ta còn không sợ gió tuyết, chúng ta tự nhiên cũng không thể sợ, người ta có thể tìm được, chúng ta hơn phân nửa cũng có thể tìm được!”
"Thượng quan đừng vội!"
Nam tử trung niên cũng đã đi xa.
Tùy tùng vội vàng đuổi theo, quay đầu lại nhìn về đạo nhân kia trong gió tuyết, cũng đành phải thán một câu, chớ nói thượng quan si, càng có người si giống như thượng quan.
...
Tống Du nắm chặt áo lông trên người, mang theo mèo Tam Hoa càng chạy càng xa.
Trên núi thực tế quá lạnh, gió tuyết lại quá lớn, dù có áo lông chống gió, dù di chuyển không ngừng, vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo.
Loại lạnh lẽo này thẳng đến đi qua mấy tầng núi, rời khỏi khu vực gió tuyết tàn phá bừa bãi, mới tốt đi được một chút. Mà triệt để chuyển biến tốt đẹp thì phải đợi đến khi đi trở về nhà tranh của Thái thần y, sau đó xuống núi. Dưới núi tóm lại là so với nhiệt độ trên núi cao hơn một chút, đi trên đường, thậm chí không cần áo lông, cũng cảm thấy ấm áp.
"Đạo sĩ đạo sĩ...!”
"Ừm?"
"Ngươi nói ngựa của chúng ta mà ở trên núi có thể bị lạnh chết hay không?"
"Sẽ không!”
"Vì cái gì?"
"Không dễ dàng như vậy bị lạnh chết!”
"Trên thân mèo có lông, cũng thường xuyên bị lạnh chết!”
"Vấn đề này...!”
Tống Du nghĩ một lát, mới giải thích với nàng:
"Ngựa của chúng ta mà là ngựa Bắc Nguyên, trời sinh chịu rét lại chịu nhiệt, so với mèo càng không sợ lạnh. Ngay cả khi là mùa đông lạnh lẽo trên đỉnh núi, cũng không lạnh chết được ngựa Bắc Nguyên. Huống hồ nó dù so ra không bằng Tam Hoa nương nương, nhưng cũng rất lợi hại!”
"Ngô!"
Mèo con thoáng yên tâm một điểm, nhưng như cũ lo lắng.
Tuy nhiên nói là lạnh không chết, thế nhưng nếu lạnh lên cũng là vô cùng đau, con ngựa lại không giống như Tam Hoa nương nương trước đây, ở trên núi có miếu của mình. Lại nói, cho dù là Tam Hoa nương nương có miếu của mình, ban đêm trời lạnh vẫn là sẽ cực kỳ lạnh, phải co rúm vào góc nhỏ nhất, không để gió từ cửa thổi vào.
Tống Du quay đầu nhìn nàng một chút, lúc này mới nói:
"Nếu như Tam Hoa nương nương thực tế lo lắng, không bằng chúng ta liền đi tìm nó?"
"Đi tìm nó!"
"Dù sao chúng ta có bức họa!”
"Đi đâu tìm nó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận