Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 849: Chẳng lẽ đây là báo ứng? (1)

Rất nhiều du khách đang co rúm lại trên mặt đất, như thể họ đang ngủ, và hầu hết trong số họ đều nằm trên mặt đất, chỉ phủ một chiếc áo khoác dày hoặc một tấm chăn mỏng, trên đất trống trong núi tràn đầy ngọn lửa lấm ta lấm tấm. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, đại đa số người đều mở to mắt, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía một vòng, hiển nhiên họ cũng đều là nghe nói qua truyền thuyết thành tiên ở Tôn Giả Sơn, muốn chờ thần tiên đăng thiên thượng nhiệm.
Đạo nhân cũng đã trải rộng tấm thảm lông cừu ra, một lần nữa ngồi xuống tấm thảm, chợt cảm thấy mềm mại hơn rất nhiều.
So sánh với các du khách khác, lại có cảm giác hạnh phúc nhiều hơn mấy phần. Gió núi thổi sương mù, nghẹn ngào rung động. Ngay cả ngọn lửa trước mặt hắn cũng trở nên mờ mịt. Trên đống lửa hai cái nồi một lớn một nhỏ, đều là mang theo hành tẩu thiên hạ, nồi lớn cũng không tính được bao lớn, cái nồi nhỏ thì càng là bỏ túi, so với cái chén không lớn hơn bao nhiêu, rất là đáng yêu. Tiểu nữ đồng một mặt nghiêm túc, lấy nó xuống. Thứ được nấu trong nồi lớn chính là một nồi cháo nấm, gạo do mình mang theo, lúc ở trên núi nhặt củi hái được không ít nấm ăn được, sau khi rửa sạch, giống như thịt khô, bị Tam Hoa nương nương dễ dàng xé thành miếng nhỏ, ném vào trong nồi và hầm với cháo, nhưng cũng tản mát ra mùi thơm mê người. Cái nồi nhỏ thì là cái nồi ngự dụng của Tam Hoa nương nương, được Tống Du đặc biệt chuẩn bị cho nàng khi hắn phát hiện ra tài năng nấu nướng tuyệt vời của Tam Hoa nương nương. Bây giờ nấu lấy một nồi súp chuột núi nắm rừng, rất bổ dưỡng. Tam Hoa nương nương lúc làm việc cẩn thận tỉ mỉ, lấy việc chăm sóc đạo sĩ nhà mình làm đầu, đầu tiên lấy ra chén của hắn, múc cho hắn một bát lớn cháo nấm hoang dại, lấy thêm đôi đũa, đưa tới trước mặt hắn, mới lên tiếng:
"Ăn đi!"
"Đa tạ Tam Hoa nương nương!"
"Không cần khách khí!"
Tiểu nữ đồng nghiêm túc xoay người, lại lấy chén nhỏ ngự dụng của chính mình, múc một bát súp nấm hoang dại đến uống. "Ngươi muốn uống không?"
"Không uống, đa tạ!"
"Ngươi không phải rất thích uống súp nấm sao?"
"Tam Hoa nương nương cứ uống đi!"
"Không uống thì thôi!"
"Nói đến kỳ quái...!"
"Ngô?"
"Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần húp cháo do Tam Hoa nương nương nấu, ăn cơm do Tam Hoa nương nương nấu, rõ ràng gạo đều giống nhau, cơm cũng đều giống nhau, nhưng dù sao cảm giác càng ăn ngon hơn!"
Đạo nhân một bên cẩn thận thưởng thức hương vị của cháo, một bên nhíu mày suy tư, không hiểu mà chăm chú hỏi:
"Tam Hoa nương nương là có bí quyết gì sao?"
"Ngô? Ngô! Bí quyết!"
Tam Hoa nương nương bỗng chốc bị hắn hỏi cho sững sờ, nhưng trong lòng nàng lại rất vui nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành phải trong tâm điên cuồng suy nghĩ, mình rốt cuộc là nơi nào làm được tốt hơn.
- Rõ ràng đều là nàng học theo hắn, hết thảy đều là chiếu vào hắn mà làm, không kém một chút nào. "Cũng không phải gì khác, cũng là luôn cảm thấy Tam Hoa nương nương nấu cháo không lưa thưa cũng không nhiều, cái gì đều vừa vặn, nấu cơm cũng thế, từng hạt rõ ràng, nhưng không khô cứng, hoàn toàn vừa phải!"
Tiểu nữ đồng bưng chén súp của mình sững sờ bất động ngay nguyên chỗ, trong chén khói nóng lượn lờ bốc lên, bị gió thổi cong, mà nàng chỉ là một bên suy tư một bên liếc mắt nhìn về phía đạo nhân, thấy hắn hưởng thụ uống cháo vào, một mặt trong lòng cảm thấy thỏa mãn, một mặt lại điên cuồng suy nghĩ nguyên nhân. "Là nước!"
Tam Hoa nương nương dù sao thông minh, chung quy là không làm khó được Tam Hoa nương nương:
"Tam Hoa nương nương dùng nước không giống nhau!"
"Nước?"
Đạo nhân nghi ngờ quăng tới ánh mắt.
"Đúng vậy!"
Tiểu nữ đồng nặng nề gật đầu nói:
"Còn có muối ăn! Còn có những thứ khác cũng không giống!"
"Ổ?"
Tổng Du nháy mắt mấy cái:
"Xem ra Tam Hoa nương nương còn rất tinh tế!"
"Đúng thế!"
"Nhưng không biết Tam Hoa nương nương bình thường dùng nước gì để nấu cơm, mỗi bữa ăn cũng không biết dùng bao nhiêu gạo và nước, lại thả bao nhiêu muối, còn có chút bí quyết gì khác không?"
Tống Du không khỏi hiếu kỳ hỏi:
"Mặc dù tài nấu nướng của ta là tốt hơn Tam Hoa nương nương một chút, nhưng ta không có khả năng nấu cơm được như Tam Hoa nương nương, nếu như Tam Hoa nương nương chịu nói ra bí quyết trong đó cho ta, về sau ta nấu cơm cũng có thể ăn ngon như vậy. Xét về kỹ năng nấu nướng, nơi duy nhất không thể đuổi kịp Tam Hoa nương nương cũng có thể bắt kịp!"
"Ngô... Khó mà làm được!"
"Vì sao không được?"
"Ngô... Tam Hoa nương nương nói không ra!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tống Du không khỏi nhíu mày:
"Vậy sau này ta muốn ăn một bữa ăn ngon như vậy, nhưng mà ta cũng không nấu được, làm sao bây giờ?"
"Tam Hoa nương nương nấu cho ngươi!"
"Chuyện này sao có thể được?"
"Có thể!"
"Lần một lần hai có thể, cũng không thể mỗi lần đều để Tam Hoa nương nương nấu cơm cho ta ăn được!"
"Có thể!"
"Có thể chứ?"
"Có thể!"
"Tam Hoa nương nương sẽ không mệt mỏi a?"
"Sẽ không!"
"Vậy không thể làm gì khác hơn là đa tạ Tam Hoa nương nương...!"
"Không cần khách khí!"
Tống Du lắc đầu, cũng không có cách nào, hắn cúi đầu thổi một hơi khí nóng vào trong chén, lại là hút trượt một ngụm. Ở trên núi vào ban đêm lạnh lẽo, có thể uống một chén cháo mà mình không mà mình không phải tự nấu, thực tế cực kỳ thoải mái. Ăn xong một bát, Tam Hoa nương nương lại phục vụ cho hắn một chén. Loại này dễ chịu cũng chỉ mới tới mà thôi.
- Tam Hoa nương nương dùng một cái nồi khác để nấu cơm cho hắn và nấu cơm cho chính nàng, nhưng Tống Du lại trông thấy nàng dùng cùng một cái thìa múc cháo cho mình, lại múc canh cho chính nàng, thìa này nàng đặt ở trong canh, bây giờ lại bị nàng lấy ra múc cháo cho mình. "Tam Hoa nương nương...!"
"Có chuyện gì sao?"
Tiểu nữ đồng kỳ quái nhìn về phía hắn."
!"
Tống Du không nói gì. Đột nhiên nhớ tới, trong thời gian một năm ở Nghiệp Sơn Phong Châu, Tam Hoa nương nương thường xuyên nấu cơm đưa cơm cho mình ăn... Chẳng lẽ đây là báo ứng? ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận