Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 181: Vẫn là ngân lượng đáng yêu (2)

"Lời của lão bản thật có lý."
"Cần một chén bánh canh nóng không?'.
"Bao nhiêu tiền?"
"Mười hai văn, canh là canh xương."
"Cho một bát."
"Được rồi!"
Tống Du rửa chân của mình cho sạch sẽ, vừa đem bàn tay hướng về phía mèo Tam Hoa, mèo Tam Hoa liền ngoan ngoãn nâng chân lên, đặt vào trong tay hắn.
"A..."
Tống Du lắc đầu, cẩn thận tắm rửa cho nàng, đệm thịt trong khe cũng được rửa qua: "Biết vậy ta sẽ để Tam Hoa nương nương ở trên lưng ngựa, không cần phải đi đến mức cả người đều là bùn, ngươi nhìn xem, đến cả trên thân cũng có."
"Chỉ là bùn mà thôi.”
Mèo Tam Hoa vừa nói, vừa tùy ý để hắn tắm rửa cho mình.
Tuy không kháng cự chút nào, nhưng nàng lại không hề chuyển mắt, nhất định phải nhìn hắn chằm chằm, dù là lúc rửa chân sau, nàng cũng phải đem đầu xoay qua tận mắt nhìn chằm chằm, không nhìn không được.
"Tiên sinh, cho ngài dùng."
Chủ quán còn mang cho bọn họ một miếng vải lau chân.
"Đa tạ."
Sau khi lau sạch, mang giày và vớ vào, đem đò đạt để lại vào giang phòng trên lầu, sau khi xuống lầu thì liền đi cắt ba lạng thịt tươi đem đi đút mèo, vừa mới trở về, chủ quán lập tức bưng bánh canh lên.
Bánh canh là dùng mì sợi, rất đa dạng, sợi mì vừa to vừa mỏng, phần lớn đều gọi là bánh canh.
Bánh canh nơi này được kéo sợi to và cán mỏng, giống như sợi phở, không có thêm nhiều gia vị gì khác, chỉ là một bát canh loãng, thêm vào bánh canh mà khách điếm tự làm, rãi thêm hành lá lên trên.
"Tiên sinh từ từ dùng."
"Xin hỏi một chút."
"A?"
"Hôm qua đi đường, gặp lúc trời mưa, hành lý đều bị xối ướt, không biết nơi này của lão bản có cho giặt giũ quần áo hay không?"
"Tiên sinh là muốn tự mình giặt hay là nhờ người khác giặt hộ?"
"Tự mình giặt."
"Giặt quần áo thì đến hậu viện, phơi nắng cũng ở đó, ở đó có rất nhiều dây thừng, tiên sinh chỉ cần nhìn thấy có sợi nào không có ai dùng, thì cứ việc dùng. Chỉ là tiên sinh nên lưu ý một chút, dù không dễ bị trộm, tuy nhiên nếu bị mất thì tiểu điếm cũng đành bất lực, không thể bồi thường." Chủ quán cười ha hả, "Chỉ là tiểu lão nhân vẫn luôn ngồi ở chỗ này, người ra vào hay tới lui gì cũng đều nhìn thấy được, sẽ giúp ngươi để ý một chút."
"Đa tạ."
Tống Du cầm đũa lên, ăn bánh canh.
Canh loãng thêm chút bánh canh, hương vị dù sao cũng đều như vậy, không có gì đặc biệt để nói. Sợi bánh canh được kéo rất dai, sợi to nhưng lại mỏng, cảm giác rất tốt, xứng đáng hai chữ đặc sắc.
Thấy chủ quán an vị ngồi ở cửa tiệm, cách chỗ này cũng không xa, Tống Du thuận miệng hỏi:
"Lão bản có biết về vị Lý đại quan nhân trong thành này không?"
"Vị Lý đại quan nhân nào?"
"Cái vị rất uy phong kia."
"Tiểu lão nhân làm sao biết được..."
Chủ quán rõ ràng hạ thấp thanh âm xuống một chút.
Trái lại không thấy là do người kia có bao nhiêu đáng sợ, mà càng có thể là do đây là thói quen đối nhân xử thế của chủ quán, cũng giống như mấy người hàng xóm bình thường, chỉ cần không phải là lời tốt đẹp gì, thì cũng sẽ vô thức hạ thấp âm lượng.
Tống Du một bên ăn một bên nói: "Hôm qua đi đường gặp được vị Lý đại quan nhân kia, thấy ta một thân một mình, mượn từ chỗ ta một ít tiền tài, nói là tiền đánh bạc khẩn cấp, bảo ta hôm nay vào trong thành đến tìm hắn lấy lại. Ta biết số tiền kia chỉ sợ không phải chỉ đơn thuần là mượn từ chỗ ta, chỉ là ta quả thật đang túng thiếu đến mức cùng cực, cho nên muốn hỏi một chút có thể tìm được vị Lý đại quan nhân đòi lại số tiền kia hay không, có phải chịu đau khổ gì đó hay không."
"Tiên sinh nghĩ cũng đừng nghĩ." Chủ quán nói, "Nếu có nhân chứng khác, thì còn có thể báo quan."
"Vị Lý đại quan nhân kia rất hung ác?"
Chủ quán bưng băng ghế dịch đến ngồi gần thêm một chút, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh đang nói đến cái vị có dáng dấp cao cao to to, khóe mắt có nốt ruồi thịt đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vị kia cũng không dễ chọc.”
"Như thế nào?"
"Khó mà nói khó mà nói..."
"Vị Lý đại quan nhân kia đã lấy tiền của ta, sẽ không có khả năng hại luôn cả mạng của ta chứ?"
"Thế thì không đến mức đấy! Tuỳ tiện hại tính mạng của người khác, vương pháp còn để làm gì?" Chủ quán nói, "Tuy nhiên đấy là ác bá, có tiền có thế, nhân cao mã đại, hồ bằng cẩu hữu cũng nhiều, lại có bản lĩnh khác, nếu ngươi chọc đến hắn sẽ phải hứng chịu không ít khổ sở, mất nhiều hơn được."
"Nói tỉ mỉ một chút."
"Có cái gì để kể đâu..."
"Chỗ ta có ba lượng bạc."
Chủ quán bưng băng ghế đến ngồi trước mặt Tống Du:
"Nhà của Lý đại quan nhân này ở thành tây, xuất thân vốn là một tên sa cơ thất thế, sau này nịnh bợ quan phủ, có được điểm xuất phát, hiện tại là ác bá nổi danh trong thành, am hiểu nhất chính là lấn yếu sợ mạnh, rất nhiều người không phải sợ hắn thì cũng là sợ bị hắn làm phiền. Nếu ngươi là một người có quyền có thế, có lẽ sẽ được đối đãi khác, hắn thật sự chưa chắc sẽ làm gì ngươi. Thế nhưng tiên sinh là người mới đến đây, nếu là có bản lĩnh gì khác thì tiểu lão nhân không nói, còn nếu là không có, số tiền kia không nhiều vậy thì cứ xem như bị mất trộm đi, nếu không thì, Lý đại quan nhân cùng nhưng tên tai sai dưới trướng quả thật sẽ không dám đem ngươi đánh đến chết, nhưng sẽ gây khó dễ cho ngươi, sợ cũng là chịu tội không nhẹ."
"Đã từng hại qua mạng người hay chưa?"
"Ta trái lại chưa từng nghe nói qua, tuy nhiên loại chuyện lừa gạt, bức hại này làm lâu dài, so với hại tính mạng của người khác cũng có tốt hơn chỗ nào đâu?"
"Ta nghe nói còn có Linh Mẫn Đại Tiên gì đó."
"Bọn họ đều nói như vậy."
"Đó chỉ là nghe đồn."
"Là, là nghe đồn."
"Tại hạ thích nghe nhất chính là mấy cái chuyện nghe đồn này."
"Nam Họa của chúng ta cũng tốt, hoặc là huyện bên cạnh đều như vậy, luôn có người lặng lẽ cung cấp một ít thiên môn thần tiên, nói là còn linh hơn so với mấy thần linh trong miếu." Âm thanh của chủ quán vốn đã nhỏ, đột nhiên lại nhỏ hơn một chút, "Nhà của những tên ác bá trong thành của chúng ta cơ bản đều cung phụng một vị gọi là Linh Mẫn Đại Tiên, cũng không biết bọn họ cung phụng ở đâu, tóm lại là có vị đại tiên này tồn tại, rất nhiều quý nhân đều không muốn tuỳ tiện đắc tội bọn họ."
"Nói tỉ mỉ."
"Ta chỉ biết những thứ này."
"Lạch cạnh..."
Ngân lượng trên bàn phát ra tiếng vang.
Chủ quán lập tức lộ ra biểu cảm khó chịu: "Tiên sinh không phải muốn đi lấy lại tiền sao?"
"Ta muốn khiến hắn hướng thiện.”
"Này chỉ sợ không khuyên được.”
"Cũng không phải là khuyên.”
"Cái đó là..."
"Lạch cạnh..."
Chủ quán lại lộ ra biểu cảm khó chịu, liếc mắt nhìn ngắm một khối bạc nhỏ này.
Buôn chuyện của người khác là không tốt.
Nhưng có cách nào khác đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận