Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 375: Trời đất bên trong bức họa (1)

Đạo nhân lúc đi lúc ngừng, bước đi chậm chạp.
Mặt khác, mèo con bước những bước nhỏ vui vẻ, cũng là lúc đi lúc ngừng, thường hay chạy nhỏ một trận, khi thì chạy đến phía trước đạo nhân, khi thì lại lùi xuống phía sau.
Nếu là lùi lại một chút, đợi hắn đi xa thường rướn cổ lên nhìn hắn, nhìn không thấy liền vội vàng chạy để theo kịp. Nếu là đi đến phía trước hắn, cũng thường thường dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn chưa theo kịp, chỉ có thể dừng lại đợi hắn.
"Đạo sĩ...!"
Mèo con lại một lần nữa đợi đạo nhân đến gần, nàng cao cao ngẩng đầu lên, cả cái đầu và ánh mắt đều theo chim nước bay qua trời mà xoay, miệng lại gọi đạo sĩ.
"Ừm?"
"Có phải chúng ta đi tìm người họ Đậu kia không?"
"Tam Hoa nương nương cực kỳ thông minh, tại hạ bội phục!”
Đạo nhân đang đắm chìm tại bên trong thế giới của bức họa này, nhưng cũng kiên nhẫn trả lời.
"Thế nhưng mà hắn ở đâu?"
"Đây là một câu hỏi hay!”
Đạo nhân cũng dời ánh mắt từ trên không trung hướng xuống, nhìn về núi cao phía trước này.
Núi cao bao la hùng vĩ, chân núi cũng xa.
Chỉ tính từ kích thước trên bức họa, từ trái đến phải chí ít cũng có mấy chục dặm, lúc này nhìn lại, ánh mắt không chỉ giới hạn bên trong bức họa, có thể nhìn ra bên ngoài, giống như lúc vừa vào bên trong bức họa, quay đầu có thể trông thấy bên trong bức họa không tồn tại một mảnh hồ. Lúc này đi về hướng nam bắc nhìn, cũng có những ngọn núi cao không có trong tranh, không biết có thể đi ra ngoài không, đi ra ngoài rồi lại là nơi nào.
Bất luận như thế nào, chỉ tính trong vùng của bức tranh, chân núi dài mười mấy dặm, thôn trang rải rác, hàng chục ngàn ngôi nhà, làm sao biết Đậu đại sư ở nơi nào?
" Nếu không tìm thấy thì thôi!”
Đạo nhân nói với mèo con như vậy.
"Nha...!”
Mèo con có vẻ cũng không quá để ý, gật gù đắc ý, bước đi nhỏ nhẹ, lại đi đến phía trước dốc sức bắt côn trùng.
Tống Du thì tay giơ lên, theo bước chân, ngón tay lướt qua những cọng cỏ lau thành từng mảnh.
Rốt cuộc cũng là đến cùng.
Phía trước là cánh đồng rộng lớn màu mỡ.
Từ cuối dãy cỏ lau dẫn tới chân núi xa xôi, dù là ruộng đất hay đất, cũng giống như bàn cờ vây, bờ ruộng cùng với con đường nhỏ giăng khắp nơi, chợt có người ở bên trên hành tẩu.
Xem ra thật sự có người...
Đạo nhân vẫn không vội vàng, bước chân không nhanh không chậm, dọc theo tiểu lộ đi lên phía trước.
Cho đến khi gặp một ông lão đang dắt trâu đi hướng trở về, hắn mới thi lễ:
"Vị lão trượng này!”
Lão trượng nghe thấy âm thanh, quay đầu, thấy là một thân đạo nhân mang đạo bào, lại có chút ngạc nhiên:
"Là vị đạo trưởng? Có chút lạ mặt a!”
"Tại hạ mới tới nơi đây, tự nhiên lạ mặt!”
Lão trượng nghe vậy, quay đầu nhìn về ngọn núi lớn phía trước, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đạo nhân:
"Đạo trưởng là lần đầu xuống núi? Thế nhưng lão nhân cũng thường xuyên lên núi, sao chưa từng gặp qua đạo trưởng?"
Tống Du theo ánh mắt của lão trưởng nhìn lại.
Nghe có vẻ như trên ngọn núi kia cũng có một đạo quán, dường như còn có cảm giác rằng chỉ có một đạo quán duy nhất ở đây.
"Tại hạ từ bên ngoài đến, tìm kiếm hỏi thăm cố nhân!”
"Từ bên ngoài đến!?"
Lão giả nhất thời kinh hãi, trợn tròn con mắt nhìn hắn.
"Đúng vậy!”
Đạo nhân trả lời thật.
Lão giả lõm con mắt thẳng nhìn hắn chằm chằm, lại nhìn mèo con bên cạnh hắn, lúc này mới hỏi:
"Ngươi là thế nào tiến vào? Lại là từ nơi nào vào đây?"
"Nơi đây có rất ít ngoại nhân tới sao?"
" Đây là nơi tách biệt với thế giới, ngoại nhân sao đi vào được?"
"Nhắc tới cũng là trùng hợp!”
Tống Du thấy lão giả lớn tuổi, lại cực kì kinh ngạc, sợ lão giả quá kích động, liền đành phải thi lễ, nói:
"Tại hạ họ Tống tên Du, tu hành tại Dật Châu, tuyệt không phải kẻ xấu, tới chỗ này, rất là ngạc nhiên, muốn hướng lão trượng hỏi một chút tình huống nơi đây!”
"Ai nha!"
Lão giả kinh ngạc một tiếng.
Nơi đây có người ngoài đến, vốn là chuyện đáng ngạc nhiên, lại nhìn vị đạo trưởng này thần sắc thong dong, trong giọng nói lại không chút nào kinh ngạc, ăn nói thoả đáng, càng cảm thấy bất phàm, sợ là một vị cao nhân tu hành.
Lão giả lúc này nhiều hơn mấy phần cung kính.
"Đạo trưởng muốn đi đâu?"
"Tạm thời không biết!”
"Vậy liền mời đạo trưởng đi cùng với lão nhân, chúng ta vừa đi vừa nói, cũng tốt chiêu đãi đạo trưởng một phen!”
Lão giả một bên nắm lấy dây buộc trâu, vừa hướng hắn phất tay, ra hiệu đi theo lão ta.
"Không nên gây phiền phức cho lão trượng!"
"Làm sao không được? Tới tới tới!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Đạo nhân không dám cự tuyệt, đành phải lại thi lễ, sau đó vừa đi theo lão trượng, vừa nói:
"Tại hạ mới tới nơi đây, rất là ngạc nhiên, muốn hỏi lão trượng, đây là đâu?"
"Không có tên!”
"Đây là núi gì?"
"Chúng ta chỉ gọi nó Thương Sơn!”
"Dưới núi có bao nhiêu thôn xóm?"
"To to nhỏ nhỏ sợ có mười mấy cái, lão nhân sống ở thôn Tiểu Bắc, đi thẳng về phía trước là đến!”
"Lão trượng đã nói nơi đây là thế ngoại chi địa, không biết các vị là tới đây khi nào? Hay là mọi người đời đời kiếp kiếp đều ở nơi này?"
"Nghe lão nhân trước kia nói, à vào thời kỳ Đại Yên đầu tiên mới đến đây, khi đó nơi này chỉ có nhà, không có người ở!”
Lão giả một bên dắt trâu, một bên còng lưng đi đường:
“Nghe nói là năm đó vì tránh né chiến tranh hay là thuế phí gì đó, về sau chúng ta ở ngay chỗ này định cư!”
Nghe có vẻ họ không quen thuộc với việc chiến tranh và thuế phí.
"Những năm này nhưng có ngoại nhân đến không?"
"Nghe nói có vài lần có người ngoài tới!”
Lão giả nói:
“Ta nhớ được hai lần, có một lần ta đều còn nhỏ, có mấy chục người từ bên ngoài tiến vào, hiện tại dường như họ ở phía làng Nương Nhi bên kia. Còn có một lần, là ta lúc còn trẻ, cũng nghe nói có người từ bên ngoài đến, lần này có hơn một trăm người, dường như ở tại phía nam lớn nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận