Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 672: Cửa sổ sáng sủa sạch sẽ là an cư (1)

Đêm chậm rãi sâu.
Bách tính Trường Kinh đều trở về nhà, cửa hàng từng nhà đóng cửa, trên đường nhanh chóng trở nên quạnh quẽ. Hôm nay vừa mới lập đông, là một đêm không trăng không sao, trên đường phố chỉ có sương mù lạnh lẽo tràn ngập.
Mèo Tam Hoa như cũ đang chơi bóng.
Lúc này nàng không đi cố ý khống chế chuyển động của mình, trên lầu tùy ý chạy, thậm chí cố ý chạy rất dùng sức, giẫm ra tiếng vang đinh đinh thùng thùng, đặc biệt là sàn nhà già nua và không bằng phẳng, thường bị nàng dẫm đến nhếch lên lại hạ xuống, phát ra tiếng động và chuyển động.
Chỉ là chơi đùa, lúc chuẩn bị nhào về phía quả cầu vải nàng bỗng nhiên đã thay đổi phương hướng, không có chút nào đình trệ hướng bên cửa sổ chạy tới, cũng lập tức nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Lập tức quay đầu đối với đạo nhân nói ra:
"Thành Hoàng đại nhân đến!”
"Đa tạ Tam Hoa nương nương!”
"Muốn Tam Hoa nương nương xuống dưới mở cửa không?"
"Vậy thì càng cảm tạ!”
"Không khách khí!”
Mèo Tam Hoa lại uốn éo thân thể, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, lại nhanh chóng chạy tới dưới lầu.
Chỉ nghe thấy sàn nhà một trận tiếng vang.
Dường như tinh lực dùng không hết.
Đợi đến khi Tam Hoa nương nương nhóm lửa ngọn đèn dưới lầu, lúc mở cửa nhà, Thành Hoàng đại nhân cùng với hai tên phụ quan đã đứng ở ngoài cửa, đạo nhân cũng vịn lan can gỗ từ trên lầu đi xuống.
"Gặp qua tiên sinh cùng với Tam Hoa nương nương!”
Thành Hoàng đi đầu hành lễ:
“Biết được tiên sinh trở về, tiểu thần ngay lập tức liền tới gặp tiên sinh!”
"Thành Hoàng đại nhân làm gì đa lễ như vậy!”
Tống Du nói:
“Mấy vị đại nhân mau mời vào!”
"Tiểu thần đã tự đặt ra quy tắc đích thân kiểm tra trong thành hai lần một tháng, hôm nay Đông Chí, vừa lúc chuẩn bị ra đường kiểm tra, liền tiện đường ghé qua vấn an tiên sinh!”
Thành Hoàng một bên tiến vào một bên nói, sau khi dựa theo Tống Du chỉ dẫn ở trước bàn cẩn thận ngồi xuống, hắn mới còn nói:
“Tiên sinh sau khi đi, Trường Kinh phong ba không ít, không biết đổi bao nhiêu đại quan trong triều, chết bao nhiêu quyền quý, nhờ có tiên sinh chỉ đường, tiểu thần mới có thể y nguyên an ổn ngồi ở bên trên vị trí Thành Hoàng Trường Kinh, bất luận như thế nào, cũng nên đến tạ ơn tiên sinh!”
"Thành Hoàng đại nhân quá khách khí!”
Lần này Tống Du hồi kinh, dọc theo đường đi, hắn cảm nhận được yêu tà chi khí so với khi lần đầu vào kinh đã ít hơn nhiều, có thể liên quan đến sự sụp đổ của công chúa Trường Bình và màn kịch quyền lực của Trường Kinh sau một giai đoạn, nhưng không thể nghi ngờ cũng nên có mối quan hệ không thể tách rời với vị Thành Hoàng Trường Kinh này.
"Tại hạ vừa trở về, cũng không có nước trà chiêu đãi Thành Hoàng...!”
"Không dám không dám!”
"Đang muốn từ trong miệng của Thành Hoàng hỏi chút sự tình Trường Kinh sau khi tại hạ rời đi, kết quả lại ngay cả một bình trà cũng không có, như thế có chút thất lễ!”
Tống Du hổ thẹn nói.
"Tiên sinh có thể mời tiểu thần tiến đến ngồi một chút, tiểu thần đã rất vinh hạnh rồi!”
Thành Hoàng dù giới hạn tại khu vực của một thành, tuy nhiên nơi đây lại là trung tâm của Đại Yến, vị Thành Hoàng Trường Kinh này tự nhiên cũng nghe nói sự tình ở phương bắc.
Nghe nói dù là Thiên cung dốc sức cũng khó có thể tiêu diệt được yêu ma, sau khi vị tiên sinh này đi qua liền bị trấn áp, nghe nói còn là từ Bình Châu vượt qua mấy ngàn dặm mượn đến một ngọn núi, khiến cho Hòa Châu Hòa Nguyên chưa bao giờ có đại sơn bỗng dưng có thêm một ngọn núi lớn, cũng bởi vì việc này, Sơn Thần Bình Châu trong hai năm qua cũng không biết nhận được bao nhiêu hương hỏa. Lại nghe nói Chủ quan Lôi bộ Phó Lôi Công, bởi vì làm việc thiên tư không làm tròn trách nhiệm, gây tai họa cho lê dân bách tính, cũng bị vị này tự tay chém ở ngoài thành Hòa Châu, đây chính là Chủ quan Lôi bộ, thần vị ở Thiên Cung có lẽ không tính là đỉnh phong, nhưng bất luận thần chức hay là thần lực đều là rất không tệ.
Vẫn còn có không biết bao nhiêu sự tình lẻ tẻ rải rác khác nữa.
Ở bên cạnh vị này có thể so với Thần linh Yêu vương cũng được, Chính thần Thiên cung cũng được, hoặc là Tiên Thiên thần linh trời đất sinh ra, vận mệnh đều không cầm được biến động và chìm nổi.
Nghe nói Chân Long đi ngang qua, cho dù hắn không muốn, cũng sẽ dấy lên dị tượng trong trời đất, nghe nói thần linh hành tẩu nhân gian, cho dù là vô ý cũng sẽ có ảnh hưởng đến thế nhân, đại khái đều là lời đồn vô căn cứ của thế gian, tuy nhiên lúc này Thành Hoàng đại nhân lại cảm thấy không phải là không có đạo lý.
Hiện tại nội tâm thì chỉ có một loại cảm giác là chính thần Thiên cung xác thực đối với Địa thần ảnh hưởng không nhỏ, quan phủ triều đình càng là đối với Thành Hoàng có quyền lực trực tiếp đối với việc bãi bỏ, nhưng cho dù đó là các vị thần của Thiên Cung hay các đại quan của triều đình, cũng không bằng đi theo sau lưng một vị này.
Chính bản thân tượng thần ở kinh thành dần dần trở nên đáng kính hơn, thần vị vững chắc, thần lực đã trở lại, thần lực dâng trào, ngày càng có nhiều người thờ cúng, hồi tưởng lại Thành Hoàng Trường Kinh vào bốn năm trước, thật sự là giống như nằm mơ.
Mà những thứ này không phải đều là vị này mang tới sao?
Lúc này Thành Hoàng tự nhiên không dám khinh thường.
Liền thấy dưới ánh nến trong phòng, lão Thành Hoàng ngồi ngay ngắn, nói cho hắn nghe:
"Ngay khi tiên sinh rời đi, không bao lâu sau, Quốc sư thường không ở Trường Kinh, dường như ở nơi khác có chuyện quan trọng gì phải bận rộn, cũng không ai biết là chuyện gì, ngược lại là có người nói là Quốc sư thân thể không tốt, có người nói là Quốc sư bề bộn nhiều về việc luyện đan và tu hành Đạo giáo, và ngài ấy ít quan tâm đến các vấn đề quốc sự, còn có người nói là quốc sư về Lộc Minh Sơn bề bộn nhiều việc sư môn truyền thừa, đủ loại thuyết pháp đều có. Tiểu thần tai mắt chỉ giới hạn ở Trường Kinh, huống chỉ Quốc sư muốn đi đâu, muốn làm gì cũng không phải là tiểu thần có thể quản!”
"Chẳng lẽ sự kiện tiểu quốc Tây Vực hành thích là thật?"
"Theo tiểu thần thấy, xác nhận là thật!”
Thành Hoàng đại nhân hạ thấp giọng nói, nói ra cùng hắn:
"Nghe nói đại tướng quân An Tây vì quân công mà thường xuyên tại Tây Vực kích động chiến tranh, không để ý những tiểu quốc kia chết sống ra sao, gần như đối xử với người dân như súc vật.
"Trước đây Địa Hỏa Quốc Tây Vực bị đại tướng quân An Tây bắt buộc sống nạp rất nhiều trân bảo và mỹ nữ, vốn là khổ không thể tả, nhưng sau cùng đại tướng quân An Tây vẫn là tìm cớ, mang binh tướng đến Địa Hỏa Quốc gần như bị quét sạch, nghe nói vương thất một nửa đều bị giết chết nữ quyến cũng có người rơi vào lăng nhục. Đại tướng quân cũng lên tấu triều, nói là quốc vương Địa Hỏa Quốc bất kính đối với Đại Yến, bản thân lúc này mới xuất binh tiến đánh, còn phải được triều đình khen ngợi.
"Sau đó chắt nhi của quốc vương trước đó trùng kiến lại quốc gia, và trở thành chư hầu của Đại Yến, nhưng nghe nói quốc gia bên kia rất nhỏ, có khi bên trong vương thất có tình cảm rất sâu sắc. Vị chắt nhi này cùng với quốc vương ban đầu tình cảm rất sâu đậm, người Địa Hỏa Quốc lại tính khí nóng nảy cương liệt, thế là mặt ngoài xưng thần thượng cung, tự mình vào kinh thành thỉnh tội, kỳ thực không biết từ đâu mượn đến bảo vật, vừa mở hộp ra, cũng chính là dung nham cùng với địa hỏa mãnh liệt mà ra. Ngày đó cung điện tiếp đãi ngoại thần đều kém chút bị thiêu hủy, đại thần cận vệ đều bị thiêu chết mấy người, may mà hoàng cung cũng có chút bố trí, bệ hạ lúc này mới may mắn thoát khỏi gặp khó khăn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận