Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 372: Tiểu thử cùng với Đại thử (2)

Lúc Hoàng đế vừa mới lên ngôi, Hoàng tử mặc dù không có tinh minh như tỷ tỷ của mình, nhưng cũng được coi là Hoàng tử, thế nhưng không được hai năm, vị hoàng tử duy nhất này cũng bệnh mà chết.
Công chúa tâm liền nóng rực lên.
rong sự hỗn loạn của triều đình, cũng có người nghiêng về phía nàng.
Về sau, vị Hoàng đế này lại liên tiếp sinh được hai Hoàng tử, thật đúng là già mới có con, Hoàng đế cũng đầy đủ mạnh mẽ, tại vị đã vượt qua ba mươi năm, tuổi gần bảy mươi, thân thể nhìn thế mà còn rất cường tráng.
Hai vị hoàng tử cũng dần dần lớn lên.
Thế nhưng Công chúa với tâm đã nóng rực cùng những đại thần đã đảo hướng về phía nàng như thế nào chịu cam tâm?
Điều này thực sự là cuộc tranh đấu quyền lực lớn trong triều đình.
Một vị nữ nhân gần năm mươi tuổi, đã có công lao lớn, Công Chúa đã hoạt động nhiều năm trong triều đình, hai vị Hoàng tử cũng chỉ mới mười mấy tuổi, còn có Đại đế tuổi già gần bảy mươi tuổi.
Bất luận như thế nào điều này sẽ là một sự kiện lớn trong lịch sử.
Đạo nhân tự biết thiên hạ rộng lớn, nhân sinh ngắn, thời gian hai mươi năm muốn nhìn khắp thiên hạ cũng không dễ dàng, thời gian muốn dùng tại Trường Kinh cũng sẽ không quá dài, mà loại vở kịch lịch sử tranh chấp hoàng vị này, động một tí muốn dùng mấy năm thậm chí mười mấy năm mới có thể diễn dịch ra, kỳ thật hắn cũng không có để tâm đi chú ý những việc này. Nhưng không nghĩ rằng, hắn vẫn trải nghiệm qua những điều đó từ góc độ khác nhau, dùng phương thức kiến thức khác biệt đến một chút.
Loại cảm giác này cùng với hậu nhân đọc lại lịch sử, hoặc là người đương thời nhìn thấy từ trong sách, từ trong miệng người kể chuyện nghe nói cảm giác đều là hoàn toàn khác biệt.
Sống trong thời đại này, ở nơi tranh chấp, ngay cả khi không can thiệp vì một số lý do, một chút cũng không nhúng tay vào, cũng vẫn nhận lấy ảnh hưởng từ nó, sẽ cảm nhận được nó tồn tại. Bởi vì đại sự như thế, thực sự liên quan đến mỗi người trên thế gian.
Tựa như yêu quỷ ở Trường Kinh làm loạn, tựa như đoạn thời gian cấm đi lại ban đêm kia, tựa như quan viên điều động, quyền lực tranh chấp mang tới chính lệnh, tựa như hôm nay đại yêu tìm tới cửa...
Tất cả chỉ có thể cảm nhận được lịch sử chân thực khi sống trong thời đại và nơi đó.
Không biết lại là bao nhiêu gió tanh mưa máu.
Chỉ là đạo nhân, là khách qua đường, cho dù là lịch đại Tổ sư Phục Long Quan trong quá khứ, cũng là như thế. Nếu không phải xác minh một kết quả tất nhiên sẽ mang đến hướng đi tốt, nếu không thì cố gắng không can thiệp, để lịch sử tự đưa ra lựa chọn đúng đắn, chính mình chỉ là người đi qua, chỉ là người chứng kiến, nhiều nhất chỉ ghi lại một số từ, có lẽ nhiều năm về sau, còn có hậu nhân sẽ từ bên trong văn tự bọn họ viết tìm kiếm chân tướng lịch sử.
Đạo nhân lắc đầu cảm khái, tiếp tục đặt bút.
Bên cạnh một con mèo con ngồi đoan đoan chính chính, cái đuôi vòng quanh chân nhỏ, ngoẹo đầu tới canh chừng hắn viết.
Đạo nhân quay đầu bất đắc dĩ nhìn nàng.
Trước đây khi mèo con này chưa biết chữ, thường xuyên lúc hắn kể chuyện về các chuyến đi của mình, nó thường đùa cợt với dây treo của bút lông trên bàn. Hiện tại biết chữ, cũng không đùa nghịch dây đeo nữa, nhưng cứ như vậy một bộ ngoẹo đầu chuyên tâm nhìn ngươi viết cái gì, bộ dáng hiếu học, dường như sự chú ý này so với việc làm phiền trước đây còn lớn hơn.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Phát giác được ánh mắt của hắn, mèo con nhìn thẳng hắn, thậm chí còn hỏi lại hắn.
"Không có gì!”
Tống Du thu hồi ánh mắt.
"Này ngươi làm sao nhìn Tam Hoa nương nương?"
"Ngươi làm sao không viết?"
"Tam Hoa nương nương nhận biết được bao nhiêu chữ?"
"Nhận biết một ít, một ít không biết!”
"Khi Tam Hoa nương nương biết được chữ nhiều hơn một chút, không thể lại nhìn ta viết những thứ này!”
"Vì cái gì?"
Ánh mắt mèo Tam Hoa sáng rực nhìn chằm chằm hắn.
"Bởi vì đây là du ký!”
"Tại sao vậy?"
"Lý do này không dễ nói!"
Mèo Tam Hoa đánh giá hắn từ trên xuống dưới, biểu lộ nghiêm túc, hồi lâu mới nói câu:
"Ngươi không thông minh!"
Nói xong nàng liền uốn éo thân thể, nhảy xuống cái bàn.
Chạy đi chơi quả cầu vải của riêng mình.
Đạo nhân lắc đầu, tiếp tục viết.
Tấm ván gỗ trên lầu thực tế quá cũ, không chỉ bong tróc màu sắc, còn trở nên không bằng phẳng. Khi mèo không cố ý giảm tiếng bước chân, việc chạy đã tạo ra âm thanh leng keng rõ ràng, khi chơi cầu vải, nàng chạy nhanh và mạnh, thường xuyên làm cho sàn gỗ cong lên và gập lại tạo ra âm thanh. Chỉ là mèo con không thèm để ý, cũng không nhao nhao đến đạo nhân, cả hai giống như đều sớm thành thói quen.
Đạo nhân một bên viết vừa nói:
"Tam Hoa nương nương biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày gì?"
Mèo con cũng một bên chơi một bên trả lời.
"Tiểu thử!”
"Tiểu thử?"
Mèo con dừng lại quay đầu nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
"Ngày hè nóng bức!”
"Tiểu thử?"
"Đúng!”
"Tiểu thử!"
"Qua tiểu thử, cũng là đại thử!”
"Đại thử!"
Mèo con có chút hứng thú, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sau Đại thử, cũng là lập thu!”
"Lập thu!"
Mèo Tam Hoa triệt để cảm thấy hứng thú, cũng mặc kệ quả cầu vải trên đất, ngược lại ngồi xuống ngay ngắn, thẳng nhìn chằm chằm hắn.
Đạo nhân cảm thấy đã nói đủ, không nói gì thêm.
Mèo con cũng không vội, liền ở sau lưng của hắn nhìn hắn chằm chằm.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Khoảng thời gian Tiểu thử qua đi này, chính là một đoạn thời gian nóng nhất Trường Kinh, phần lớn thời gian đều khốc nhiệt khó nhịn, vài lúc thì nóng ẩm đến không chịu được, may mắn là chiếu tre mát mẻ, ngoại trừ việc bị kẹt lông không có điểm yếu nào khác. Tuy nhiên toàn thân Tam Hoa nương nương là lông đều có thể nhẫn nại, đạo nhân tự nhiên cũng có thể nhịn được.
Thỉnh thoảng sẽ thổi lên vài trận gió mát, đạo nhân sẽ đem cửa sổ nhỏ trên lầu mở ra, để gió mát dễ dàng tiến vào.
Nằm trên chiếu tre cảm nhận làn gió mát là thời điểm đẹp nhất của mùa hè, buổi chiều phố phường nóng đến mức người cũng không muốn ra ngoài, cửa hàng cũng không có việc làm ồn ào, thế giới trở nên yên bình chỉ còn tiếng ve.
Bạn cần đăng nhập để bình luận