Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 207: Kính Thần cho mời (1)

Canh năm, tinh hà đang óng ánh nhất.
Tuy nhiên, tinh hà dưới thuyền lại nổi lên gợn sóng, dao động, tất cả ánh sao đang lấp lánh đều bể nát.
Có một thân ảnh từ trong nước trồi lên.
Chỉ thấy người tới toàn thân áo trắng, dáng người thướt tha, thấy không rõ dung mạo, nhưng cũng biết được là nữ tử. Mặt nước dưới chân nàng tựa như đất bằng, nàng đứng như thế, thăm dò nhìn về phía thuyền nhỏ ô bồng.
Chờ một lúc, đang lúc nàng chuẩn bị thổi một hơi vào thuyền ô bồng, người trong thuyền đã tỉnh.
Tống Du nhếch miệng, híp mắt quay đầu nhìn lại.
Nữ tử kia dừng lại động tác chuẩn bị thổi hơi, nhưng cũng không lộ ra vẻ bối rối, chỉ đứng ở trên mặt nước, chậm rãi hướng hắn thi lễ:
"Tôn giá, thiếp thân có lễ. ".
"Túc hạ là Kính Thần?".
"Đúng vậy. ".
Tống Du nhìn về phía nữ tử.
Gặp nàng lụa trắng che mặt, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng thần linh tự có phong thái, dù không gặp chân dung, cũng không phải nữ tử phàm tục thế gian có thể so sánh.
Lần trước lúc ngồi thuyền nhà đò đã nói qua với hắn, trong hồ này có một vị nữ thần tên là Kính Thần, truyền thuyết là công chúa tiểu quốc nào đó thời loạn thế trước kia, tâm địa nàng thiện lương, đối đãi với rất tốt dân chúng, lại trời sinh mỹ mạo, về sau bộc phát chiến loạn, công chúa bị địch quân đuổi tới nơi này, thà chết không chịu ủy thân cho địch, đâm đầu xuống hồ tự sát, về sau thế nhân cảm niệm nàng thiện lương và khí tiết, ở bên hồ lập miếu cho nàng, phụng nàng làm Hồ Thần của kính đảo.
Hiện tại là Chính Thần đường đường chính chính có sắc phong.
Chính là bởi vì nàng, hồ này mới an tĩnh như thế.
Nhà đò còn nói, đôi lúc có văn nhân tài hoa cái thế chèo thuyền du ngoạn trên hồ, đứng trên thuyền bị cảnh đẹp cảnh tác động, thốt ra danh thiên danh ngôn, ban đêm ngủ có Kính Thần nhập mộng mà đến, tự mình cảm tạ.
Không biết là xác thực, hay là văn nhân nói lung tung, lời đồn nhảm của thế nhân, tóm lại nơi này có nhiều văn nhân yêu thích đêm đỗ giữa hồ, cũng có nguyên nhân.
Tống Du cũng không xoắn xuýt những chuyện này, chỉ hỏi nói: "Kính Thần nửa đêm đến tìm, không biết cần làm chuyện gì?".
"Nhiễu mộng đẹp của tôn giá, còn mời rộng lòng tha thứ. ".
Kính Thần đầu tiên cung kính thi lễ, lập tức nói, "Chỉ là thiếp thân là Hồ Thần của hồ Kính Đảo, có cao nhân tới thăm, có thể nào không ra đón? Lần trước tôn giá đến, thiếp thân đã có điều cảm giác, chỉ là không biết mặt thật của tôn giá, đã thất lễ, lần này tôn giá lại đến, cũng là duyên phận, nếu như thiếp thân lại đóng cửa không gặp, chính là quá thất lễ. ".
"Kính Thần hiểu lầm. ".
Tống Du nói với Kính Thần: "Tại hạ chỉ nghe nói giữa hồ có phong cảnh rất đẹp, chuyên tới để cảm thụ một phen, trước kia đã là chuyện năm ngoái, tuy nhiên màn đêm buông xuống tinh không, ngược lại thật sự để tại hạ khó mà quên, thế là lần nữa đi vào bên hồ Kính Đảo nên lại tới một lần, tuyệt không có ý quấy rầy Kính Thần. ".
"Vậy thuần là hữu duyên, còn mời tôn giá đến dưới nước một lần. ".
"Kính Thần không cần đa lễ như vậy. ".
"Thiếp thân cũng chỉ ngưỡng mộ phong thái của tôn giá, lại thấy hữu duyên, chuẩn bị chút thịt rượu, muốn mời tôn giá đi dưới nước một lần. ".
"... ".
Nghe như thế nào cũng không tiện từ chối.
"Tuy nhiên tại hạ cũng không phải độc thân tới đây, mà còn có một vị đồng bạn, lại không tiện bỏ nàng lại một mình dự tiệc. ".
"Là vị nữ mèo con kia?".
"Đúng vậy. ".
"Nàng là đồng bạn của tôn giá?".
"Ta cùng nàng kết bạn đồng hành đã đi qua sơn thủy một năm, làm bạn cũng đã hai năm. ".
"Thì ra là thế. ".
Trong ánh mắt Kính Thần hơi lộ ra vẻ khác thường.
"Vậy cũng mời nàng tới. ".
"Chỉ là đi đâu?".
"Thiếp thân tự có thần thông. ".
"Được. ".
Chỉ thấy Kính Thần há miệng phun một cái, phun ra một ngụm khí trắng.
Một hơi rơi xuống trên người mèo con, cũng rơi xuống trên người Tống Du, trước mắt nhất thời dâng lên mờ mịt, đẩy ra từng vòng gợn sóng.
Lúc bình tĩnh lại, đã đến trước một chỗ lầu các.
Lầu các lịch sự tao nhã, rất có phong vận thời cổ, chắc là phong cách thời đại của Kính Thần. Đỉnh đầu có một vách tường trong suốt, ngăn cách hồ nước vạn quân, lại có động thiên khác.
Lúc này là đêm tối, không biết được sắc trời ban ngày có thể xuyên thấu qua hồ nước soi sáng đến nơi này hay không, bây giờ lại không có sắc trời. Chỉ là nhìn lầu các từ bên ngoài, khắp nơi đều có ngọc thạch cột đèn, bên trong cột đèn khảm nạm từng khỏa Minh Châu tản ra bạch quang yếu ớt, mà trong lầu các, là đèn đuốc sáng trưng, lui tới, đều là nữ hầu.
Tống Du cúi đầu xem xét.
Bên chân là một con mèo con, mơ mơ màng màng vừa tỉnh, nằm rạp trên mặt đất dùng chân sau cào tai của mình, phát hiện không đúng, đầu tiên mê hoặc nhìn về phía hắn, lại mê hoặc nhìn về phía Kính Thần trước mặt.
"Đạo sĩ, đây là đâu? Nàng là ai? Tam Hoa nương nương làm sao đến nơi đây? Là nằm mơ sao?".
"Đây là phủ đệ Hồ Thần ở hồ Kính Đảo, vị này là Hồ Thần, nàng mời ta cùng Tam Hoa nương nương tới đây làm khách, đây có lẽ là mộng, cũng có lẽ không phải. ".
Tống Du kiên nhẫn giải đáp từng cái.
"Hai vị, mời. ".
Kính Thần hướng bọn họ làm ra dấu tay xin mời.
Tống Du không coi nhẹ mèo Tam Hoa, tự nhiên, nàng xem Tống Du làm khách quý, cũng sẽ không khinh thường mèo Tam Hoa này.
Hai người theo nàng đi vào.
Thấy Tống Du ngẩng đầu nhìn lên trời, Kính Thần liền giải thích nói: "Nơi đây là giữa hồ, sâu ước chừng ba mươi trượng, cách vị trí thuyền đang đậu bên trên của tôn giá cũng không xa. ".
"Tại hạ chỉ là một đạo nhân trong núi, lại không đảm đương nổi danh xưng tôn giá, nếu như Kính Thần nguyện ý, gọi đạo trưởng hoặc tiên sinh đều có thể. ".
"Cung kính không bằng tuân mệnh. ".
"Ban ngày nơi đây có thể trông thấy ánh sáng không?".
Tống Du hỏi ra vấn đề mình vừa rồi suy nghĩ.
"A?".
Kính Thần dường như không nghĩ tới hắn nói chuyện tùy tâm sở dục như thế, vừa rồi còn đang nói vấn đề xưng hô, lập tức lại hỏi hết chuyện ở đáy hồ mình nhìn thấy, nhưng cũng rất mau trả lời nói: " Hồ nước hồ Kính Đảo thanh tịnh, cho dù trời đầy mây cũng có thể nhìn thấy sắc trời mơ hồ, nếu ngày mùa hè nhiều nắng, sẽ sáng hơn một chút. ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận