Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 188: Đến núi Vân Đỉnh (1)

"A!"
Sắc mặt của Lý đại quan nhân nhăn nhó, lảo đảo xông ra khỏi phòng.
Sau khi ăn viên "Bất Khuy Tâm" này vào trong miệng, lúc uống rượu hương vị sẽ biến thành vừa chua vừa đắng lại còn cay, từ trong miệng xông thẳng lên đỉnh đầu, sau đó lan dần xuống lục phủ ngũ tạng, giống như toàn thân đều trở nên đau nhói.
Cuối cùng, tất cả những hương vị chua chát, đắng ngắt và cay xè ấy sẽ tập trung lại vào một chỗ, làm cho trái tim đau nhức giống như bị dao cứa.
Đau đến thở không nổi!
Đau đến đi không được!
Đau đến sống không bằng chết!
Đây chính là cảm giác của những hộ gia đình cùng khổ bị mình ức hiếp ư?
Lý đại quan nhân vịn lan can bước xuống lầu, cả thang lầu đều phát ra âm thanh đinh đinh thùng thùng, nghe như thể không phải tiếng bước chân của con người mà giống như là có thứ gì đó vừa cứng lại góc cạnh lăn xuống lầu.
Trong lòng bỗng nhớ đến viên Bất Khuy Tâm mà mình vừa ăn trước đó, cùng với cuộc đối thoại với đạo nhân kia.
"Sau khi ngươi ăn viên Bất Khuy Tâm này vào, ngươi chỉ có thể làm việc thiện, không thể làm ác. Nếu ngươi cảm thấy làm việc thiện là việc gian khổ, thì chính là do món nợ nửa đời trước của ngươi, phải chịu phạt, nếu như ngươi dần dần cảm thấy làm việc thiện thú vị hơn làm việc ác..."
"Vậy thì sẽ như thế nào?"
"Vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi có hai viên Bất Khuy Tâm."
"Khách quan! Khách quan ngươi làm sao vậy?"
Bên tai vang lên âm thanh của người khác, hắn gian nan mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, là chủ quán của khách điếm.
Kỳ quái là, tuy trong lòng bị lấp đầy bởi sự chua xót cùng đau đớn, nhưng đôi mắt hắn lại trở nên thanh minh hơn, hắn từ trên mặt chủ quán này nhìn thấy sự bối rối, phía sau sự bối rối còn có chút mới lạ, sau sự mới lạ còn có sự cười trên nỗi đau của người khác, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ở chỗ này, chứ không phải sợ hắn sẽ xảy ra chuyện.
"Đừng quản..."
Lý đại quan nhân nặn ra hai câu, sau đó lảo đảo đi ra ngoài.
Mới qua thời gian mấy hơi thở, khi chủ quán đang chạy ra tới cửa định nhìn xem hắn muốn đi đâu, làm gì, lại thấy hắn lảo đảo quay trở về, làm chủ quán hoảng sợ kêu to một tiếng.
"Khách quan... Sao..."
"Rượu, tiền thưởng..."
"A..."
Chủ quán thở ra một hơi, lập tức vui mừng nói: "Một chén rượu thì có bao nhiêu đâu, xem như tiểu lão nhân tặng cho khách quan."
Lý đại quan nhân vịn khung cửa, sắc mặt đỏ bừng lại vặn vẹo, mồ hôi lạnh ứa ra, thật giống như nghe thấy chủ quán đang nói, một chén rượu thì có bao nhiêu tiền đâu, sao có lời bằng việc nhìn thấy tên đần này ăn đau khổ được chứ.
"Không... Không được..."
"Tám văn."
Lý đại quan nhân nói không ra lời, chỉ đem tay với vào trong ngực lục lọi, lấy ra một nắm tiền, đưa cho chủ quán kia.
"Khách quan, nhiều quá để ta trả lại cho ngươi."
"Hắc hắc! Khách quan đi thong thả a!"
Lý đại quan nhân lại lảo đảo đi ra ngoài.
Trong người đau đến khó mà chịu được, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ánh sáng trong mắt bắt đầu tối sầm lại, tầm mắt trở nên thu hẹp, không phân biệt được phương hướng, không biết bản thân đi đến đâu, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng. Khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện đúng lúc có người đang giữ chặt mình, trong miệng nói gì đó, cẩn thận nghe mới phát hiện, là đang năn nỉ, cầu xin mình thanh toán sổ sách gì đó.
Hình như là tên nông dân trồng rau ở ngoài thành, mình thiếu tiền hàng của người ta, vẫn luôn không chịu trả.
Đây cũng là một cây đao gây đau khổ vào giờ phút này sao?
Cẩn thận nghe xem là cần bao nhiêu tiền?
Là năm trăm văn tiền.
Chỉ có năm trăm văn tiền thôi a...
Lý đại quan nhân lấy tiền ra, lúc này hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần cơn đau có thể giảm bớt, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì, hắn nói một cách vừa gian nan lại khó khăn: "Là ta không đúng, là ta có lỗi với ngươi, ta dập đầu với ngươi, xin ngươi, lão trượng, ngươi hãy đi kêu những người khác, những người bị ta thiếu nợ không trả, tất cả, đều cùng nhau đến nhà của ta, hôm nay ta sẽ thanh toán toàn bộ..."
Người bán hàng rong lại nói cái gì đó, nghe không rõ.
Lý đại quan nhân chỉ nỗ lực nhận biết một phương hướng, sau đó đi về hướng nhà của mình.
Việc quan trọng trước mắt là phải đi trả nợ, đi thỉnh tội.
Những người bình thường mình từng nợ tiền không trả, những người mình từng ức hiếp, mỗi một chuyện sai mình từng làm.
Nhất là am ni cô ở ngoài thành.
Lý đại quan nhân cảm thấy, am ni cô này có ân tình thu lưu đạo nhân kia, đạo nhân kia sở dĩ không bịt miệng của mình lại vĩnh viễn, còn tiêu tốn một viên "Bất Khuy Tâm" này, ngoại trừ muốn để cho mình hướng thiện, chỉ sợ cũng là để cho mình còn sống mà trả nợ. Việc cần phải trả đầu tiên, đương nhiên chính là món nợ với am ni cô ngoài thành kia.
Tiên sinh này quả nhiên là người có bản lĩnh.
Chủ quán muốn đi theo Lý đại quan nhân ra ngoài nhìn thử một lần, tự nhiên là vì xem náo nhiệt, cũng xác thực đã xem được náo nhiệt.
Thấy Lý đại quan nhân thống khổ không thôi, sống không bằng chết, đối với những người nghèo khổ từng bị hắn bắt nạt mà nói, e là còn vui hơn nhiều so với trực tiếp giết chết hắn. Mặc dù bản thân chủ quán không tính là người nghèo khổ, cũng chưa từng bị hắn bắt nạt, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy ghê tởm khi nhìn hắn ức hiếp người khác, nhưng hắn cũng thấy sảng khoái vô cùng.
Chủ quán thấy hắn đã trả lại tiền cho người nông dân trồng rau, lại gọi các chủ nợ khác đến nhà mình để trả hết nợ cũ, cũng không biết vị tiên sinh này làm sao mà làm được như vậy, lại nghĩ, dù làm như thế nào thì đây cũng xem như là một chuyện tốt.
Chỉ là lòng người sâu như biển, bản chất khó thay đổi, tiên sinh này cũng không phải sẽ ở mãi lại huyện Nam Họa không đi, một thời gian sau, người kia có thể giữ mãi như bây giờ được chăng? Chờ khi hắn bừng tỉnh, có khi nào hắn sẽ đến đây quấy rối mình không?
Chủ quán lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Có thể bảo trì một khắc thì được một khắc tốt, có thể bảo trì một ngày lại được một ngày tốt, nếu có thể một mực tiếp tục như vậy, chính là một luôn luôn tốt, tốt nhiều hay tốt ít, dù sao cũng tốt hơn là không bao giờ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận