Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 225: Trường Kinh đêm thứ nhất (1)

Tường thành nguy nga hùng tráng, dưới thành người đến người đi, có bách tính nghị luận, thủ vệ kiểm tra, có văn nhân giao lưu cảnh xuân lúc này, dùng từ văn nhã, cũng có cố nhân đang trò chuyện.
"Sao ngươi đại đến từ ngoài thành, vừa rồi là lần đầu tiên đến sao?”
"Đúng vậy.”
"Sao bây giờ mới đến?”
"Trên đường có mấy chuyện làm mất thời gian.”
Đạo nhân cùng nữ tử mặt đối mặt đứng ở cửa ra vào.
"Đợi lâu như vậy mà không thấy ngươi, ta còn lo lắng ngươi không đến Trường Kinh, hoặc là đến Trường Kinh không tìm được ta. ".
Ngô nữ hiệp cười nói:
"Nếu không cũng nhớ thành cổng khác.”
"Tại hạ cũng lo nữ hiệp đã quên mất ước định năm đó, hoặc tại hạ tới quá muộn, nữ hiệp đã không còn ở Trường Kinh. ".
Tống Du cũng đàng hoàng nói:
"Hoặc là ở Trường Kinh nhưng cảm thấy ta sẽ không đến.”
"Người trong giang hồ, coi trọng tín nghĩa nhất, không hẹn thì thôi, đã hẹn, sao có thể thất hứa được?"
Hai cánh tay nữ hiệp nhét vào trong tay áo, nhếch miệng nói chuyện cùng hắn:
"Chỉ là ta có việc trì hoãn, lúc chạy đến đây thì trời đã tối, cửa thành cũng muốn đóng rồi, về sau ta vẫn luôn đợi ngươi, vẫn hoài nghi hôm trước ngươi tới tìm ta, nhưng chúng ta lại bỏ lỡ không gặp nhau.”
"Đó là ngày nào?”
"Tháng năm năm ngoái.“.
"Vì sao về sau vẫn luôn đến đây?”
"Chỉ là nghi ngờ mà thôi! Nếu như không phải, chẳng phải sẽ khiến ngươi thất vọng sao?"
Nữ tử nói:
"Thư tín xa như vậy mà ngươi vẫn có thể đưa qua được, nếu thật sự đến Trường Kinh, sao có thể không tìm ta được”.
"Thì ra là thế...”
Tống Du không khỏi suy nghĩ, gần hai năm qua, ngày một mỗi tháng đều đến đây, sau đó ngày hai mươi của tháng đều đến, không biết đã thất vọng bao nhiêu lần.
"Đi thôi! Vào thành đi!”
Nữ tử quay đầu đi về phía thành trước.
Vừa đi vừa quay đầu nhìn ngựa hắn, trong miệng phê bình nói:
"Con ngựa này của ngươi càng lớn càng xinh đẹp, lông tóc sáng như thế, cho ăn cái gì vậy…”
Chẳng khác gì năm đó.
Tống Du đứng ở sau lưng nàng, ngẩng đầu nhìn cổng thành trước mắt.
Vượt qua ngàn vạn khó khăn cuốn cùng cũng đến.
Xin chào, Trường Kinh.
Đi lại trong Thành Trường Kinh có thể thấy được phồn hoa thịnh vượng nơi đây.
Người tới người lui rộn rộn ràng ràng, xe như nước chảy ngựa như rồng, khác hoàn toàn với An Thanh huyện lúc trước.
An Thanh huyện quá nhỏ, đường quá chật, giống như lúc chen chúc vài ngày ở Liễu Giang đại hội, mà đường Trường Kinh rộng lớn, tòa thành còn rộng lớn hơn, nhưng vẫn bị xe ngựa nhồi nhét. Nhưng nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của rất nhiều người Tây Vực thậm chí là ở các quốc gia còn xa hơn, những màu tóc, màu da, con mắt khác lạ đều có thể nhìn thấy tại nơi này.
Tống Du bình tĩnh đi lại bên trong, nhìn trái nhìn phải.
Đại Yếu lúc này, chính là một vương triều long trọng nhất.
Trường Kinh lúc này chính là tòa thành thị vĩ đại nhất.
Nơi này phồn hoa như mộng, chiếm diệt tích lớn nhất, dân số đông nhất, nhiêu tài phú nhất, có quyền lực mạnh mẽ nhất, không có người nào trong thời đại này không sợ hãi thán phục. Tuy nhiên, khi Tống Du đến cũng ngửi được rất nhiều yêu khí ở nơi đây, đám yêu tinh quỷ quái cũng giống như người dị vực, thèm khát phồn hoa nơi đây.
"Hai năm này ngươi hầu như không thay đổi nhỉ.”
"Phong thái của nữ hiện vẫn như cũ.”
"Ngươi nói vậy thì vậy đi, dù sao ta cũng không gương để so sánh.”
"Mỗi câu đều là thật.”
Tống Du thu hồi ánh mắt nhìn Trường Kinh, mà nhìn chăm chú vào vị nữ hiệp này.
Mặt tròn non nớt, không hề già, dung mạo hai năm trước của nàng cũng non nớt như vậy, nhiều khi vì để mọi người không khinh thường, nàng dứt khoát đeo khăn che mặt, không biết sao bây giờ vẫn như thế.
"Đúng rồi, Ngươi ở đâu? Có chỗ ở không?”
"Tạm thời không có chỗ ở.”
Vị nữ hiệp này là vị cố nhân duy nhất của hắn ở Thành Trường Kinh này.
Vì thế nêu vừa rồi hắn mới hỏi ý kiến nàng.
"Trên đường nghe nói giá phòng ở Thành Trường Kinh rất cao, không biết nữ hiệp có lữ điếm tiện nghi phù hợp, giá phòng rẻ một chút, tại hạ định dừng chân ở Trường Kinh một thời gian.”
"Ngươi nói phù hợp là bao nhiêu?”
"Giống Giật Đô là được.”
"Vậy ngươi đừng nghĩ. Chỗ này dù là phòng cho thuê hay mua nhà đều đắt hơn Dật Đô rất nhiều.”
Ngô nữ hiệp liếc nhìn hắn một cái,
"Rất nhiều đến Trường Kinh làm công, trực luân phiên, thậm chí làm quan ở Trường Kinh cũng chỉ có thể thê được một phòng bình thường để ở. Rất nhiều quan lớn cũng không mua nổi phòng trọ đâu, ngươi có thể tưởng tượng được nó đắt bao nhiêu.”
"Tại hạ thuê đủ tiện nghi là được.”
"Vậy có thể đến cửa hàng dịch vụ, ta cũng mướn phòng trọ từ trong cửa hàng dịch vụ đó…”
Ngô nữ hiệp thả chậm bước chân, gãi gãi, suy nghĩ một hồi nói:
"Chỉ là, gần đến kỳ thi Xuân, phòng trọ ở cửa hàng dịch vụ sợ đã bị thuê hết rồi. Hơn nữa ngươi còn là đạo nhân, đến Trường Kinh cũng không có chuyện chính đáng, phòng trọ dịch vụ bình thường vốn đã vô cùng thiếu thốn, chỉ sợ sẽ không cho phép.”
"Trường Kinh có nhà ma không?”
"Ngươi nghĩ nhiều rồi!"
Ngô nữ hiệp kể:
"Xem ra ngươi vẫn còn không biết phòng trọ Thành Trường Kinh quý hiếm bao nhiêu, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng muốn tìm phòng bị ma ám để ở!”
"Nữ hiệp có biện pháp khác không?”
"Thật ra thì cũng có, chỉ là phải xem ngươi có đồng ý hay không thôi.”
"Thỉnh giảng.“.
"Ta thuê chỗ kia, ở sát vách vốn là do một hảo hữu của sư phụ ta thuê lúc còn trẻ, tiền đã trả đến năm sau, nhưng năm tháng lăn lộn vướng vào bạo loạn khiến hắn chết ở bên ngoài, nên mới trống. Ta đã lấy khế ước thuê phòng của hắn, phòng trọ cũng đã dọn dẹp xong, ban đầu định tìm một giang hồ không ngại người để thuê, kiếm chút tiền. Nếu ngươi không tìm được nơi khác vậy thì làm hàng xóm của ta, đến hạn cứ tìm người phụ trách của cửa hàng dịch vụ nói tốt một chút, dúi thêm chút tiền, có lẽ có thể tiếp tục ở nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận