Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 391: Thiên địa chuyển biến (1)

"Đa tạ tiên sinh tương trợ!”
"Không cần phải khách khí!”
"Trần mỗ trước cáo từ!”
Trần Tướng quân lấy một tấm phù xếp thành tam giác, cẩn thận đặt nó ở trong vòng tay của mình, sau đó bước ra khỏi cửa.
Lúc này trên đường đã rất náo nhiệt, trước cửa cửa hàng đã bị mấy gánh bán hàng rong chiếm hết. Trần Tướng quân cẩn thận bước qua từ chính giữa những người bán hàng rong, cũng vượt qua lá khô xếp thành một đống trên mặt đất, hắn quay đầu nhìn lại những chiếc lá khô, như thể cảm nhận được điều gì đó, nhưng không quan tâm, chỉ sải bước rời khỏi đây.
Sau lưng trừ một người ở phía sau dẫn ngựa, mấy người còn lại đều vội vàng đuổi theo.
Qua một lát, bên trong chồng lá rụng một trận động tĩnh.
"Xoát...!”
Lá cây tản ra bốn phía, một con mèo Tam Hoa chui ra, run lắc thân thể, duỗi người một cái, nhìn hai bên, chân mèo nện bước vào trong nhà.
Nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, nhảy lên mặt bàn.
Bên ngoài ồn ào, mèo Tam Hoa nhỏ giọng nói chuyện.
"Đạo sĩ...!”
"Ừm?"
"Ngươi tại sao phải dùng lá cây chôn Tam Hoa nương nương xuống?"
"Rõ ràng là gió thổi, nơi nào là ta chôn?"
"Là ngươi thổi!”
"Tam Hoa nương nương sao bỗng dưng lại vu oan cho người trong sạch?"
"Là ngươi thổi!”
"Bước vào mùa thu thời tiết hẳn là lạnh, nhìn thấy Tam Hoa nương nương một con mèo ngủ ở trên đường cái, sợ lạnh, cho nên mới dùng lá cây đem Tam Hoa nương nương che lại, ấm áp một chút!”
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu thẳng nhìn chằm chằm hắn, tràn ngập vẻ hoài nghi.
Cũng không biết là lựa chọn tin tưởng, hay là lười chán so đo với hắn, chỉ thấy nàng lắc lắc đầu, nhảy xuống cái bàn, chậm rãi đi lên lầu.
Đạo nhân nhìn chằm chằm thân ảnh của nàng, tiếp tục suy tư.
Lúc này, chính là thời điểm tướng quân Trần Tử Nghị có uy thế thịnh nhất, không chút nào khoa trương, rất nhiều bách tính dân gian đều muốn dùng chân dung của hắn dán trên cửa, làm thành Môn Thần.
Họa giống hay không thì là chuyện khác, cụ thể hiệu quả thế nào cũng không cần nói, nhưng bách tính thiên hạ là thật sự tin tưởng hắn có thần uy, ngay cả chân dung của hắn cũng có thể loại trừ yêu tà, hù sợ tiểu quỷ. Nhất là tại phương bắc, hắn được đồn đại là một nhân vật giống như thần.
Dù là người Tây Bắc, cũng chỉ cần trông thấy một cái cờ hiệu của hắn, liền sẽ thấp thỏm trong lòng, thậm chí nghe ngóng rồi bỏ trốn.
Đến mức càng xa như ở Tây Vực, ở các nước xa xôi, người ở đó còn chưa từng chạm mặt với hắn, nhưng chuyện xưa của hắn đã được đồn ở bên tai đối phương, đây chắc chắn là lời khen ngợi lớn nhất đối với một người.
Có thể nói hắn chỉ còn hai điều nữa là trở thành một vị thần -.
Tử vong tại chỗ và được triều đình sắc phong.
Tuy là thân thể phàm nhân, nhưng không thể đánh đồng với phàm nhân bình thường được nữa, dạng người này, yêu tà âm quỷ tầm thường muốn ở trên người hắn quấy phá, không khác tự chịu diệt vong.
Nếu là yêu đạo nghĩ cách gửi mộng, khả năng cũng thấp.
Nhiều tướng sĩ không giống nhau như vậy, kỳ nhân giang hồ tầm thường, dị sĩ dân gian, như thế nào biết được thân phận diện mục của nhiều người như vậy?
Khả năng lớn nhất chính là cảm ứng trong cõi u minh.
Có thể điều này cũng có một vấn đề -.
Tuy nói vương triều Trung Nguyên cùng với Man nhân Tây Bắc giao chiến nhiều năm, có rất nhiều hành động tàn nhẫn chống lại nhau, chặt đầu chồng lên núi, cắm xác chết vào rừng, nếu đối phương có người tu hành am hiểu tà đạo, không có gì ngạc nhiên khi lấy đi hồn phách của các tướng sĩ dùng để làm gì hoặc là đơn thuần tra tấn tìm niềm vui. Chỉ là những năm gần đây Trần Tử Nghị lãnh binh, vương triều Trung Nguyên hầu như luôn ở bên chiếm ưu thế, một phương Tây Bắc muốn lấy thi thể về còn gian nan, càng không nói đến việc trở về sau trận chiến lấy linh hồn của binh lính Đại Yến. Mà mấy ngày không lấy, đa số hồn phách sẽ trở về với trời đất, tự nhiên tiêu tán, và chỉ một số rất ít có thể trở thành quỷ trong điều kiện ngẫu nhiên..
Như vậy sẽ rất khó để làm điều đó.
"Trừ phi...!”
Vừa mới nghĩ tới đây, bên ngoài lại có người tới.
Là một đạo nhân trung niên chân thọt.
"Đạo hữu từ bi!”
"Quốc sư hữu lễ!”
Tống Du y nguyên đứng dậy, hành lễ với hắn, lập tức mời hắn vào.
"Thế có quấy rầy đến đạo hữu?'.
"Quốc sư đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm, nơi nào có thể nói quấy rầy?"
Tống Du khách khí nói:
“Huống chi tại hạ gần đây đều rất nhàn rỗi!”
"Bần đạo cũng là nghĩ lấy trời lạnh, hiếm khi nhàn rỗi, cho nên muốn ra ngoài đi dạo, liền dứt khoát tới bái phỏng đạo hữu!”
Quốc sư cười ha hả nói:
“Tuy nhiên mới trên đường tới, ngược lại là gặp được Trần Tướng quân!”
"Trần Tướng quân cũng chỉ đến ngồi một hồi!”
Tống Du nói:
“Nói không chừng Quốc sư còn ra cửa trước ngài ấy, cũng là hữu duyên!”
"Ai nói không phải đâu?"
Quốc sư cười nói, lại thò người ra hiếu kỳ nói:
“Không biết sớm như vậy Trần Tướng quân đến tìm đạo hữu, thế nhưng là có chuyện quan trọng gì?"
"Trước đây tại hạ đến núi Bắc Khâm tìm kiếm hỏi thăm Thái thần y, nhưng không thể tìm được, trên đường trở về, liền gặp được Trần Tướng quân cùng với hai vị điện hạ đi săn trở về, bởi vì tại hạ trước kia thường nghe nói đến cố sự của Tướng quân, sinh lòng ngưỡng mộ, cũng đối với sự tình phương bắc và biên cảnh rất là tò mò. Lúc ấy trò chuyện vài câu, không thể tận hứng, hôm nay Trần Tướng quân liền tới tìm ta ôn chuyện, kể cho tại hạ nghe chuyện liên quan đến ngài ấy!”
"Nói ra cũng không giống với người kể chuyện đã kể!”
"Hoàn toàn không giống!”
"Ha ha...!”
Quốc sư cười ha hả gật đầu nói:
"Kỳ thật bần đạo đối với Trần Tướng quân cũng là kính nể không thôi, chỉ là, a, người trong thiên hạ biết được Trần Tướng quân lợi hại, nhưng không biết Trần Tướng quân đến cuối cùng có bao nhiêu lợi hại!”
"Nói thế nào?"
Tống Du lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
Cũng xác thực cảm thấy rất hứng thú.
"Giống như trận Yết Đầu Quan năm đó, đạo hữu có từng nghe qua?"
Quốc sư là người hay nói, rất nhanh đề tài được đưa ra, tựa như nói chuyện phiếm cùng lão hữu.
"Thế nhưng là trận chiến Trần Tướng quân lấy năm ngàn tinh binh chiến thắng 10 vạn quân kia?"
"Đúng vậy!”
"Vậy tại hạ đã được nghe qua từ trong miệng người kể chuyện!”
"Kinh thiên đại thắng, uy chấn Tây Bắc, và trận chiến xác lập thắng lợi trong trận Lan Thủy, nghĩ đến thiên hạ không có người kể chuyện nào sẽ bỏ qua một đoạn này!”
Quốc sư vừa cười vừa nói:
“Vậy xin hỏi đạo hữu, từ trong miệng tiên sinh kể chuyện, trận chiến này Trần Tướng quân là như thế nào thủ thắng?"
"Nghe nói là dùng thủy công!”
"Đây chính là lý do vì sao bần đạo nói thế nhân biết được Trần Tướng quân lợi hại, nhưng không biết Trần Tướng quân đến cuối cùng lợi hại đến mức nào!”
Quốc sư lắc đầu:
“Thượng du cản nước, thiết kế dẫn binh đến đó, mở cống xả nước, dìm nước đại quân, tất nhiên là nhất đại kỳ mưu, nhưng kỳ thật lại không phải như thế!”
"Xin lắng tai nghe!”
"Kỳ thật ở đâu ra kỳ mưu diệu kế, chẳng qua là lúc đó trời mưa, mặt sông dâng nước, thế nhân nhìn thấy, tung tin đồn thủy công!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận