Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 343: Ngang Châu Ngũ Hùng vốn có sáu người (1)

"Đạo sĩ!"
"Ừm?"
"Tam Hoa nương nương đã đọc qua một trăm lần, làm sao vẫn còn không biết rõ ý trong đó?"
"Thật sao?"
"Thật! Tam Hoa nương nương sợ tính sai, cho nên đã đọc hơn một trăm lượt!"
"Thì ra là thế!"
"Làm sao vẫn còn không biết rõ ý tứ trong đó?"
"Khả năng này là ta sơ sẩy!”
Đạo nhân ngẫm lại mới nhớ tới:
“Quên nói cho Tam Hoa nương nương, bên trong câu nói cổ xưa thì những con số trăm, ngàn thường đều là số ảo!”
"Số ảo?"
"Đó là một con số không thật, một trăm không phải là một trăm thực sự, một ngàn cũng không phải là một ngàn thực sự!”
"Vậy là bao nhiêu?"
"Đó chỉ là đại diện cho nhiều ý nghĩa!”
"Chỉ để tham khảo!"
"Đọc sách trăm lần, có nghĩa là phải đọc nhiều lần, không phải là thực sự đọc một trăm lần!”
Đạo nhân kiên nhẫn giảng giải:
“Có thể có người đọc một trăm lần, có người đọc hơn một trăm lần, thậm chí cũng có thể đọc một vạn lần!”
"Tuy nhiên Tam Hoa nương nương không cần sốt ruột. Một là việc này giống như việc tu hành, không thể nóng vội, muốn một ngày đọc xong, đọc lại nhiều lượt khả năng cũng không được. Phải thuận theo tự nhiên!”
Đạo nhân vừa đi vừa đưa tay sờ đầu tiểu nữ đồng bên cạnh, ấm áp nói:
“Thứ hai nha, thi từ chưa chắc nhất định phải có ý nghĩa rõ ràng, đôi khi chỉ hiểu ý cảnh trong đó là cũng được!”
"Nghe không hiểu!”
"Dần dần tự nhiên sẽ hiểu!”
"Nha...!”
Đúng vào lúc này, phía trước đã xuất hiện mấy tên người trong giang hồ.
Mấy người đều mặc áo vải thô, dọc theo đường núi nhàm chán đi tới, trái xem phải xem, thỉnh thoảng có một người xông lên chỗ cao bên cạnh, rướn cổ lên hướng nhìn trong bụi cỏ rậm rạp một chút.
Nghiêm chỉnh một bộ dạng lục soát núi, tìm vận may.
"Phía trước có người!”
Nữ hiệp hạ giọng nhắc nhở Tống Du.
"Mấy người kia có chút quen mặt!”
"Chiều hôm qua đã gặp qua!”
"Thì ra là thế!”
Nữ hiệp muốn nhắc nhở hắn không nên rụt rè, tự nhiên một chút, có lẽ còn có thể qua mặt được, nhưng khi nhìn về phía hắn lại phát hiện hắn vẫn thong dong như cũ, ngay cả tốc độ hô hấp đều giống như thường ngày, cần gì mình phải nhắc nhở?
Nữ hiệp còn nghĩ thương lượng với hắn cách đối phó sau này, nếu là phát sinh xung đột, thế nào có thể đơn giản mau lẹ nhất, gọn gàng giải quyết hết xung đột. Nhưng liếc nhìn những người này một chút, cảm thấy coi như không phải tiểu tạp ngư trên giang hồ cũng không tính cao thủ hàng đầu, đạo nhân này có thủ bút từ phủ Thái úy phía trước, lại thong dong như thế, nghĩ đến cũng không cần mình nhọc lòng.
Thế là chỉ cùng hắn sóng vai đi tới, nhìn về phía phía trước.
Tại thời điểm một đoàn người Tống Du trông thấy mấy tên người giang hồ, mấy tên người giang hồ cũng trông thấy bọn họ.
Lúc đầu không cảm thấy có cái gì, chỉ cảm thấy đoàn người Tống Du này cũng có chút quen mặt, nhưng rất nhanh liền phát giác không đúng, bởi vì sau lưng Tống Du cõng một cái hộp gỗ dài nửa người, bọc bởi vải dầu - những người giang hồ lên núi này đều rất cảnh giác với loại hộp gói dài như vậy.
Lúc này có người giật nhẹ đồng bọn bên cạnh, đem mấy người đều tụ tập lại, dừng bước, nhìn nhau một lúc, sau đó liếc nhìn đoàn người đi tới.
Một đạo nhân cầm gậy, dáng dấp trẻ tuổi.
Một nữ tử che mặt, tay cầm trường đao.
Một tiểu nữ oa, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, thổi cái còi, dùng một đôi mắt tinh khiết nhìn bọn hắn.
Còn có một con ngựa lùn so với con lừa không cao hơn bao nhiêu.
Đoàn người này cùng bọn hắn càng đi càng gần.
Mấy tên người giang hồ đứng tại chỗ, hầu như quay đầu theo sự tiến lại của họ, có người liên tục quan sát họ, có người nhìn chăm chú vào hộp gói phía sau đạo nhân, phân công hết sức rõ ràng.
Ngô nữ hiệp có thể rất nhạy cảm phát giác được, trong mấy người này, dù vẫn chưa có người nào đem tay đặt lên kiếm, nhưng tất cả mọi người đều căng thẳng, vận sức chờ phát động.
"Mấy vị...!”
Không người nào nguyện ý vừa lên đến không biết ngọn ngành liền lấy mạng làm liều, có một người giang hồ lớn tuổi đi ra, mặt lộ ra nụ cười, chắp tay hỏi:
"Hôm qua mới lên núi, hôm nay đã xuống núi rồi sao?"
"Đúng vậy a!”
Đạo nhân cũng cúi chào:
“Không tìm được thần y!”
"Hai lần gặp nhau, cũng là hữu duyên, chưa từng tự giới thiệu, cũng không có hỏi qua tôn tính đại danh của mấy vị, coi như ta không đúng!”
Người giang hồ nói xong, lại hướng phía bọn họ chắp tay nói tiếp:
“Tại hạ họ Chu tên Khuê, đây là bốn vị huynh đệ kết nghĩa của tại hạ, người giang hồ cất nhắc bọn ta, đưa ngoại hiệu là Ngang Châu Ngũ Hùng!”
Nói xong phía sau hắn cũng có hai người tự giới thiệu.
Còn có hai người dường như tính cách tương đối lạnh nhạt, hoặc là đại khái biết được chuyện sau đó, không muốn làm những việc này, chỉ nhìn một đoàn người Tống Du, không nói gì.
"Tại hạ họ Tống tên Du, không phải người giang hồ, là một đạo nhân, ban đầu tại núi Âm Dương Sơn huyện Linh Tuyền Dật Châu tu hành, mang theo Đồng nhi dạo chơi đến tận đây, nghe nói Trường Kinh có Thần y, chuyên tới để tìm kiếm hỏi thăm, giúp tăng kiến thức!”
"Nguyên lai là Tống tiên sinh, hạnh ngộ a!”
"Hạnh ngộ hạnh ngộ!”
"Vị sau lưng tiên sinh này là..!”
Chu Khuê nhìn về nữ tử cầm đao phía sau lưng Tống Du.
Hôm qua có phát giác, vị này chỉ sợ không phải dễ trêu.
"Ngô Sở Vi, không môn không phái!”
"Nữ hiệp không giống không môn không phái a!”
"Không muốn nói, cũng đừng hỏi!”
"Được được được, không hỏi không hỏi!”
Chu Khuê liên tục khoát tay, giống như rất dễ nói chuyện, lập tức tròng mắt hơi híp, nhìn về phía sau đạo nhân:
“Nhưng phía sau tiên sinh là đang cõng vật gì vậy? Hôm qua lên núi, không thấy trên thân mấy vị có một kiện đồ vật như vậy a!”
"Đồ vật bằng hữu phó thác!”
"Nguyên lai là đồ vật bằng hữu phó thác!”
Chu Khuê nhếch miệng cười một tiếng, miệng đầy răng vàng khè:
“Đã là đồ vật bằng hữu phó thác, còn bao bọc chặt chẽ như thế, về tình về lý, chúng ta vốn không nên điều tra... Chỉ là tiên sinh cũng biết được chúng ta ở trên núi tìm kiếm một kiện bảo vật, bảo vật trân quý, so với mạng sống còn đắt hơn, không biết tiên sinh có thể mở ra để chúng ta nhìn xem hay không?"
Mới vừa nói xong, lại lập tức nối liền một câu:
"Không phải làm khó tiên sinh, sau khi xem xong, không phải đồ vật chúng ta tìm, bất luận là cái gì, bất luận giá trị có cao, bọn ta chỉ coi như không có trông thấy, lập tức bồi tội rời đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận