Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 128: Thiếu niên Yến Tử (1)

Sáng sớm hôm sau, là một ngày nhiều mây.
Luận võ trong đại hội sông Liễu kéo dài liên tục ba ngày, vì thế hôm nay vẫn có rất nhiều người giang hồ đi đến Yến Tiên Đài.
Tống Du lại trông thấy mái đình nhỏ kia, cũng trông thấy con đường nhỏ bên sườn núi đi đến mái đình, chỉ là hôm nay không có khói bụi mông lung, hết thảy đều có thể nhìn rất rõ ràng.
Mà hắn cũng không nghĩ nhiều, vẫn như cũ cất bước đi lên mái đình nọ.
Không bao lâu đã đến trong đình.
Vẫn như cũ khoanh chân ngồi xuống, yên lặng ngắm phong cảnh.
Sông núi ở An Thanh dù là ngày mưa hay trời nắng đều rất xinh đẹp, mỗi loại đều có một phen phong tình độc đáo.
Cũng không lâu lắm, trên trời không biết từ nơi nào lại bay tới một con chim én, vẫn như cũ bay lung tung bất quy tắc, lên xuống, trái phải, nhưng chưa bao giờ rời khỏi bầu trời phía trên Yến Tiên Đài. Cái này khiến Tống Du nghĩ đến những buổi tối ngày hè, luôn có những con chim én bay lượn và chơi đùa trên bầu trời, cũng nhẹ nhàng, thanh thoát như vậy, làm cho người ta có cảm giác tự do tự tại, không gì gò bó được.
Tống Du đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người.
Hắn chắp tay làm lễ hướng về phía bầu trời:
"Túc hạ ở đây nấn ná hồi lâu, sao không đáp xuống một lần?"
Chim én vẫn bay loạn trên bầu trời.
Người giang hồ phía dưới cũng có người phát hiện ra con chim én kỳ lạ này cũng rất tò mò.
Mùa này mà có chim én trên thực tế là quá sớm.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều biết được nơi này gọi là Yến Tiên Đài, cũng đã nghe qua lời đồn về Yến Tiên Đài và Yến Tiên, lúc ngẩng đầu nhìn lên, trừ cảm thấy ngạc nhiên, cũng có mấy phần kính ý.
Chỉ là mới nhìn một chút, đã không thấy con chim én đó nữa.
Lúc bấy giờ trong mái đình trên sườn núi đã có thêm một tiểu thiếu niên.
Thiếu niên này ước chừng 27 đến 28 tuổi, thân hình mảnh mai, môi hồng răng trắng, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn, có chút khó phân rõ là nam hay nữ.
Thiếu niên xinh đẹp đến mức rất khó dùng từ ngữ để hình dung.
Trong sách tuyệt thế giai nhân của thời đại này, công tử như ngọc không ít, kỳ thật bởi vì rất nhiều nguyên nhân ở nhiều mặt, dáng người đẹp mắt chân chính trong hiện thực không coi là nhiều. Lại bởi vì kỹ thuật trang điểm hạn chế, nên nếu một người trông xinh đẹp thì đó thực sự là xinh đẹp một cách thuần khiết tự nhiên, điều này rất khan hiếm. Mà dung mạo của thiếu niên trước mắt này, dù là kiếp trước hay kiếp này, vô luận thời đại nào đều có thể xem là xuất chúng vô cùng.
Bởi vì ngay từ đầu hắn vốn đã không phải là phàm nhân, hiển nhiên, cho dù phàm nhân có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng hắn được.
Đã là yêu quái thì không có gì kỳ quái.
Hầu hết những yêu quái hóa thân đều là cố tình muốn biến ra một ngoại hình xinh đẹp.
Nhưng người thanh niên này dường như vô cùng sợ người lạ, hoặc là cực kỳ sợ con người, lại hoặc là cực kỳ sợ Tống Du, hắn chỉ đứng ở rìa mái đình, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng, giơ tay hành lễ:
"Tại hạ Yến An, gặp qua tiên sinh..."
"Tại hạ Tống Du, hữu lễ."
Tống Du thi lễ đáp lời, lúc này mới hỏi: "Là tại hạ đã chiếm chỗ của túc hạ sao?"
"Không có không có..."
"Túc hạ giống như rất kiêng dè? Chẳng lẽ ngươi sợ ta?"
"Không phải... bản tính của ta vốn là như thế..."
"Là như vậy sao."
Tống Du thấy hắn liên tục xoắn xuýt, gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, như thế sẽ chỉ làm hắn càng thêm bối rối: "Không biết ngài cùng vị Yến Tiên trong truyền thuyết có quan hệ gì."
"Đó là lão tổ nhà ta..."
Thiếu niên đứng xa xa, giống như một con chim sợ người.
Giọng nói của hắn tương tự như giọng nói của một thiếu niên loài người trong thời kỳ vỡ giọng.
Sau khi trả lời Tống Du, hắn hít sâu một hơi, lấy can đảm hỏi: "Xin hỏi tiên sinh... Ngài có phải là vị tiên sinh diệt trừ thủy yêu ở huyện Lăng Ba đấy không?"
"Túc hạ làm sao biết được?"
"Ta đặc biệt đến tìm tiên sinh."
"Ừm?"
"Tổ tông nghe nói thủy yêu ở huyện Lăng Ba bị một vị cao nhân đi ngang qua diệt trừ, lại nghe nói cao nhân kia tay dắt một con ngựa, bên người mang theo một con mèo Tam Hoa..." Thiếu niên đoạn nói đoạn trộm ngắm mèo Tam Hoa bên cạnh Tống Du một chút, mặc dù hắn hiện tại so mèo Tam Hoa lớn hơn nhiều, nhưng vẫn là không khỏi cảm thấy khiếp đảm, "Con đường phía sau địa phương diệt trừ thủy yêu chính là con đường đi đến huyện An Thanh. Vì thế tổ tông phỏng đoán, tiên sinh chắc chắn sẽ đến An Thanh, thế là để ta vào trong thành tìm kiếm, thế nhưng mấy ngày nay ta đều không tìm được vị tiên sinh Đạo gia nào dẫn ngựa mang mèo, cho đến hôm qua tiên sinh vô ý đi đến mái đình trên sườn núi này, ta đi tới xem một chút, lúc này mới tìm ra tiên sinh."
"Mái đình này là..."
"Đây là trước kia lúc đại hội sông Liễu vừa mở, tổ tông đã luyện ra dùng để xem đại hội. Về sau tổ tông thân thể ngày càng suy yếu, nên ít có tới đây xem nữa." Thiếu niên nói, "Nơi này có chút huyền cơ, nếu không phải là cao nhân đạo hạnh cao thâm thì không thể thấy được mái đình này, càng không thê thấy được con đường nhỏ đi tới đây."
"Thì ra là thế..."
Tống Du vừa nói vừa nhìn về phía thiếu niên, nghi ngờ hỏi: "Chỉ là nếu hôm qua túc hạ đã phát hiện tại hạ, ngươi cũng ở nơi đây, vì sao không tìm đến gặp ta?"
"Ta..."
Thiếu niên sắc mặt xấu hổ đỏ bừng: "Ta sợ hãi..."
"Sợ cái gì?"
Tống Du ngược lại cười: “Ta lại không ăn thịt người."
"Không có liên quan tới tiên sinh!”
Thiếu niên sợ hắn hiểu lầm, cuống quít giải thích: "Là bản tính ta như thế, từ nhỏ đã rụt rè, vô dụng, không dám nói chuyện với người lạ, mặc dù tổ tông đã hạ lệnh, nhưng ta..."
Nói đến một nửa hắn liền không nói được nữa.
Tống Du vốn chuẩn bị cười lên một chút, để trông dễ gần và ôn nhu hơn, làm giảm bớt sự căng thẳng của thiếu niên, sau đó mới nói tiếp, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt hắn ta đầy hoảng loạn và rụt rè, cơ thể còn đang run rẩy, thiếu niên có vẻ đang rất xấu hổ và sợ hãi, vì vậy Tống Du không thể không cất đi nụ cười rồi nói chuyện một cách nghiêm túc:
"Lời ấy của túc hạ, tại hạ không dám gật bừa. Dù cho túc hạ thật sự không thích giao lưu với người lạ, đó bất quá cũng chỉ là sở thích đặc biệt của cá nhân các hạ, có hơi không giống với đại đa số người khác mà thôi, làm sao lại nói thành vô dụng được?"
"A?"
Thiếu niên không khỏi len lén nhìn hắn, lại chỉ thấy bên trong sự ôn hòa của vị tiên sinh này còn có thêm mấy phần nghiêm túc.
"Tiên sinh không cảm thấy ta kỳ quái sao?"
"Nào có. Trên thế giới này có rất nhiều người, mỗi người đều có cá tính riêng, mỗi người đều có cuộc sống riêng, ta nghĩ các vị cùng giống như thế." Tống Du nói, "Vì vậy ngàn vạn không thể tự coi nhẹ mình."
Tiểu yêu quái bỗng nhiên kinh ngạc.
Kỳ thật cũng không hoàn toàn là tự coi nhẹ mình, mà chính là từ nhỏ tổ tông cứ nói như vậy. Không dám nói chuyện với người lạ, không dám cùng người lạ giao lưu, đây chính là nhát gan, cũng là vô dụng. Mọi người cũng đều cho rằng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận