Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 869: Long Vũ Vu Thiên, Nhất Đao Phách Lãng (1)

- Giải thích tên chương nghĩa là Con rồng nhảy múa trên bầu trời, chẻ sóng bằng một nhát đao. Hết giải thích.
Giữa trời đất âm u, cuồng phong gào thét, mưa như trút nước đổ xuống. Những tia sét khổng lồ mang theo tiếng gầm rú xé toạc không gian, soi sáng cả một vùng biển trời cuồn cuộn mây đen và mưa dữ dội.
"Ầm ầm ầm...!"
Dưới uy thế khủng khiếp của thiên nhiên, chiếc thuyền nhỏ bé như một hạt đậu, lênh đênh giữa sóng gió, vừa chật vật chống chọi, vừa có vẻ điềm nhiên khó tả.
"Nước vào thuyền rồi!"
Tam Hoa Nương Nương ngoảnh đầu gọi vị đạo sĩ.
"Nhờ Tam Hoa Nương Nương giúp một tay!"
"Được!"
Tam Hoa Nương Nương liền cầm Phân Thủy Đao, chỉ vào chỗ nước trong thuyền, nhẹ nhàng ra lệnh:
"Ra ngoài hết!"
Nước lập tức hóa thành một dòng chảy xiết, bay ra khỏi thuyền. Một tia chớp nữa xé trời, soi sáng vạn vật. Thoáng thấy phía xa có một con thuyền buồm lớn, dù lớn hơn thuyền nhỏ rất nhiều, nhưng giữa bão tố phong ba cũng chỉ như món đồ chơi, bị hất tung lên rồi lại rơi xuống một cách dễ dàng.
"Ầm ầm ầm!"
Tiếng sấm chậm rãi vọng đến. Tia chớp vụt tắt, con thuyền buồm cũng biến mất trong màn đêm đen đặc. Bất chợt, một tia chớp khác lóe lên. Tia chớp này mang theo màu tím đỏ, chia thành vô số nhánh nhỏ, không phải là một đường thẳng nối liền trời và biển, mà có thể thấy rõ ràng quá trình nó lan từ trên xuống, từ một cột sáng to lớn tách ra thành vô số vết nứt, nó cũng dừng lại trên không một lúc rồi mới từ từ tan biến.
- lần này vẫn chiếu sáng con thuyền đang chao đảo giữa sóng gió, nhưng cũng chiếu sáng phía xa sau con thuyền, trong đám mây đen, một bóng hình rồng khổng lồ đang uốn éo trên bầu trời, tựa như chúa tể của cả đất trời mưa gió.
"Ầm ầm ầm...!"
Tiếng sấm vẫn đến muộn.
"Có thuyền!"
"Còn có...!"
Tam Hoa Nương Nương hóa thành hình người, tay cầm Phân Thủy Đao, cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía đó, sau đó quay đầu nhìn vị đạo sĩ. Lại có vài tia chớp lóe lên liên tiếp. Lần này nhìn rõ hơn.
- Bóng hình khổng lồ lúc thì xoay tròn giữa những đám mây, như đang tắm mình trong mây, lúc thì uốn lượn trên không trung, lúc bay lên trời cao, lúc lao xuống biển sâu, đôi khi ra khỏi mặt nước, thậm chí có lúc đồng thời xuất hiện trên mây đen, giữa không trung và dưới biển cả. Bởi vì nó thực sự quá lớn. Thân hình dài hàng trăm trượng, mây đen sụp xuống, khiến nó hoàn toàn có thể nối liền trời và biển như sấm sét, đàn cá voi từng gặp trên biển trước kia, trước mặt nó đều giống như những món đồ chơi nhỏ bé không đáng kể. Vảy ẩm ướt phản chiếu ánh sáng của sấm sét, rõ ràng và đầy đủ chi tiết, như muốn phô bày cho thế gian thấy sự uy nghiêm của nó mà không phải là ảo ảnh. "Thật ngoạn mục...!"
Tống Du không khỏi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Sóng gió đẩy con thuyền lớn đến gần thuyền nhỏ hơn. Dưới ánh sáng của tia chớp, Tống Du nhìn thấy những bóng người đang bận rộn và hoảng loạn trên con thuyền gỗ, mọi người vừa nhanh chóng thực hiện các biện pháp ứng phó trong cơn bão, vừa không khỏi nhìn về phía đó, những người lần đầu tiên nhìn thấy nó đều sững sờ, hoặc dừng lại chỉ vào nó hét lớn. "Rồng! Có rồng!"
"Long Vương hiển linh rồi!"
"Long Vương lão gia nổi giận rồi!"
"Mau ném heo, dê và chó đi! Nhanh lên!"
Mọi tiếng kêu la đều gần như khàn đặc, dù cho cơn bão có ồn ào đến đâu cũng không thể át đi được. "Ầm!"
Tia sét một lần nữa xé toạc trời và biển, lần này lại rất gần con thuyền lớn và thuyền nhỏ, ánh sáng phản chiếu rõ ràng trên mặt nước, cũng phản chiếu một bức tường núi cao phía xa. Nhìn kỹ mới phát hiện, đó không phải là núi cao, mà là một con sóng khổng lồ, cao như tường thành, đang ập về phía này. Tất cả mọi người trên thuyền đều sững sờ. Cả con thuyền náo nhiệt và hối hả bỗng chốc im phăng phắc. "Đạo sĩ.
"Tam Hoa Nương Nương!"
"Ừm?"
"Mượn bảo đao Phân Thủy của Tam Hoa Nương Nương một lát!"
"Được!"
Màn đêm đen đặc, chỉ có tia chớp le lói soi sáng. Trên con thuyền buồm lớn tuy đông người nhưng chẳng ai hay biết chiếc thuyền con phía sau. Giữa cơn hoảng loạn tìm cách xoay sở, tất cả chỉ chăm chăm nhìn vào con thủy quái khổng lồ đang vươn mình giữa trời đất, điều khiển mưa gió bão bùng, thậm chí chẳng ai còn để ý đến cơn sóng dữ phía sau. Đến lúc nhìn thấy, cơn sóng đã ở ngay trước mắt. Cơn sóng cao ngất như quả núi, đen ngòm, mỗi lần tia chớp lóe lên, nó lại như gần hơn, lớn hơn, áp lực cũng tăng lên gấp bội. Trước mặt nó, con thuyền buồm trông thật nhỏ bé. "Nhanh, chui vào khoang!"
"Xong đời rồi..."
"Long Vương gia gia cứu mạng!"
"Long Vương gia gia hiển linh...!"
Một chiếc thuyền con làm sao chống lại được cơn thịnh nộ của biển cả? Nhưng ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng bạc lóe lên, xé toạc màn đêm, xé toạc cả mưa gió bão bùng. Tia sáng ấy tựa như tia chớp nhưng lại không phải tia chớp, bảo là sấm sét thì càng không giống. Nó giống như luồng ánh sáng đao trong lời kể của các bậc kỳ lão, bay từ phía sau thuyền buồm, bổ thẳng về phía cơn sóng dữ, từ gần đến xa, từ nhỏ đến lớn, chỉ trong nháy mắt đã lướt qua màn đêm của biển cả cuồn cuộn gió mưa. "Xoẹt!"
Nước mưa trên boong thuyền chưa kịp chảy xuống đã bị tách ra ngay lập tức. Tia sáng ấy rõ ràng đã xuyên qua con thuyền buồm nhưng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào, dường như chỉ tác động đến nước trên boong, để lại một vệt dài trên mặt biển sóng gió cuồn cuộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận