Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 276: Vãn Giang cô nương trong truyền thuyết (2)

Chỉ nghe nói Vãn Giang cô nương này có diện mạo như Thiên Tiên, không cần trang điểm đều đẹp hơn nữ tử đẹp nhất trên đời này, tất cả mọi người nói, nếu không phải thần tiên hạ phàm, chính là yêu quỷ hóa người, nếu không thì làm sao xinh đẹp như vậy? Mà một thân cầm nghệ của nàng càng là tuyệt đỉnh đương thời, có thể để cho đại sư âm luật trong cung đình mặc cảm, cho dù cổ cầm thánh thủ nổi tiếng đã lâu cũng từng nói, danh hào cổ cầm thánh thủ nên thuộc về nàng, nghe nói nàng dùng cây đàn chính là truyền thừa từ ngàn năm trước, từng có thần tiên dùng qua, có một lần nàng đánh đàn ở trong Hạc Tiên Lâu do mình mở, tiếng đàn thông thần, lại dẫn tới bách điểu cùng kêu, tiên hạc tới chơi, nhiều nắng ít mưa, ngày mùa hè tuyết bay.
Không biết trong đó có mấy phần thật giả.
"Những tin đồn này, ta có thể nói cho tiên sinh, hơn phân nửa đều là thật, thiếp thân từng thấy tận mắt Vãn Giang cô nương đánh đàn dẫn tới tiên hạc. ".
Phụ nhân ngừng lại, "Tuy nhiên tiên sinh có biết nàng có yêu pháp?".
"Thế thì không biết.. ".
"Tiên sinh đã không biết.. ".
Phụ nhân phân phó nha hoàn sau lưng, "Tuyết Nhi, ngươi nói một chút cho tiên sinh đi. ".
"Vâng, phu nhân. ".
Nha hoàn bắt đầu nhìn về phía Tống Du.
Trước thi lễ, gọi một tiếng tiên sinh, lúc này mới mở lời:
"Vãn Giang cô nương từ đâu đến, có bối cảnh gì, nô tỳ không biết được, tuy nhiên từ sau khi nàng đi vào Trường Kinh sáu năm trước, mở tửu quán hiến đàn, rất nhanh đã nổi danh khắp Trường Kinh. ".
Nói đến đây, nha hoàn dường như có chút tức giận.
"Thế nhưng Vãn Giang cô nương này tuy có cầm nghệ tuyệt đỉnh, nhưng nếu không có khuôn mặt đó, như thế nào lại có nhiều văn nhân thượng sĩ mê mẩn nàng? Nếu không cổ cầm thánh thủ khen cầm nghệ cái thế, cũng có dẫn tới chim tước, vì sao những kẻ sĩ tài tử kia truy phủng điên cuồng? Theo ta thấy, uổng cho Vãn Giang có một thân cầm nghệ, uổng xưng đại sư cầm nghệ, không khác gì những cô nương trong Thanh Hồng viện, Lê Hoa Viên. Trong số nữ tử của Thanh Hồng viện hay Lê Hoa Viên đều có không bồi ngủ! Nàng bất quá là tự mình mở ra một tửu lâu, mượn cổ nhân nhã sự nói là cầm tửu quán, lại dựa vào cầm nghệ tuyệt đỉnh mình từ nhỏ khổ luyện, mới được các văn nhân thượng sĩ trong Trường Kinh truy phủng là nơi phong nhã, ta thấy không có chút nào cao thượng, vẫn là như thường bán dung mạo bán thanh xuân, khi người kể chuyện nhắc đến Thập Tuyệt trong Trường Kinh, nên đặt chung nàng và những cô gái Thanh Hồng viện, Lê Hoa Viên một chỗ mới đúng. ".
"Túc hạ nghỉ xả hơi đi. ".
"Ta không hụt hơi!".
"Còn gì nữa không?".
"Có!"
Nha hoàn tiếp tục nói, "Vãn Giang này đến Trường Kinh sáu năm, dung mạo một chút xíu biến hóa cũng không có, khuôn mặt còn non hơn nữ tử mười mấy tuổi, tiên sinh ngài nói điều này có thể không?".
"Cho nên... ".
"Trên phố có những tin đồn, nói Vãn Giang này nuôi quỷ nuốt vàng, mỗi ngày nuốt vàng, mà nôn linh đan, nữ tử nếu là tấm thân xử nữ, ăn vào thanh xuân vĩnh trú, dung mạo không giảm, nếu không phải, tất sinh bé trai. Nam tử nếu là thân xử nam, ăn vào có thể lực vô cùng lớn, Kim Cương Bất Hoại, nếu không phải, sẽ Kim Thương không ngã. ".
Nha hoàn ngừng lại, "Đây cũng không phải là nô tỳ ăn nói lung tung, có quyển sách viết qua loại tiểu quỷ này. ".
"Tại hạ cũng đã được nghe nói. ".
Tống Du phát hiện những lời nha hoàn nới còn rất trước sau như một với bản thân mình.
Vãn Giang cô nương vốn là nổi danh về cầm nghệ, lại mỹ mạo vô song, vô luận như thế nào, cũng có thể sống rất tốt, vốn không cần mở đàn lâu kinh doanh.
Nếu là như thế, có thể giải thích nàng vì sao muốn mở Hạc Tiên Lâu, mỗi ngày đãi khách, đánh đàn bán rượu, kiếm tiền vô số. Cũng có thể giải thích nàng vì sao sáu năm đến nay dung mạo một chút xíu biến hóa cũng không có, mỹ mạo vô song. Còn có thể giải thích vì sao nàng được rất nhiều người ở Trường Kinh theo đuổi, lại không có tâm tư lấy chồng.
"Hai vị có ý là.. ".
"Bây giờ vị Vãn Giang cô nương kia đang đã không biết mê hoặc bao nhiêu kẻ sĩ văn nhân trong Trường Kinh, không biết bao nhiêu người vì nàng ngày nhớ đêm mong, ngay cả thê thiếp trong nhà... Cũng không lo được. ".
Phụ nhân nói, "Cho nên thiếp thân muốn mời một vị cao nhân xuất mã, diệt trừ nàng ta, cũng coi trừ hại cho Trường Kinh. ".
"Thì ra là thế. ".
Tống Du lộ ra ý cười.
Đây là thời đại nam quyền, nam tử phú quý một vợ nhiều thiếp là trạng thái bình thường, tuy nhiên nếu như vậy thì cho rằng tất cả nữ tử đều cảm thấy đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa từ đó một chút ghen tuông đều không có thì cũng quá ngây thơ.
Vãn Giang cô nương này làm sao cũng là người được khắp Trường Kinh truy cầu, vị này phụ nhân chắc hẳn cũng không phải thê thiếp trong gia đình bình thường, nếu tìm những cao nhân khác, hoặc là đi Thiên Hải tự cầu mời cao nhân Phật môn, chỉ sợ đều không được.
Khó trách có thể tìm tới nơi này.
Tống Du lại có chút bất đắc dĩ.
"Hai vị hiểu lầm. ".
"Nói thế nào?".
"Mời xem chiêu bài của cửa hàng. ".
Tống Du nói, "Tại hạ chỉ là trừ tà trừ ma, chuyện của phu nhân, chỉ sợ lực bất tòng tâm. ".
"Tiên sinh có ý gì?".
"Thế gian có rất nhiều yêu quỷ, vạn loại đếm không hết, thiện ác hai phần. Chỉ nói ở trong Trường Kinh này, yêu quỷ tiềm tàng vốn cũng không ít, đoạn thời gian trước Trường Kinh cấm đi lại ban đêm tiến hành lục soát, cũng không thể tìm ra bao nhiêu, mà đối với những yêu quỷ tuyệt không hại qua người, không nhiễm tà khí, cho dù là triều đình, cũng không thể tùy ý tru sát. ".
Đạo nhân kiên nhẫn nói, "Tại hạ cũng chỉ trừ tà ma, chưa trừ diệt yêu quỷ tầm thường. ".
Phụ nhân sững sờ một chút, lập tức lại hỏi: "Vãn Giang cô nương này nuôi tiểu quỷ không tính tà ma sao?".
"Nếu như chưa hại người, liền không tính tà ma. ".
"Nhưng vô số văn nhân kẻ sĩ Trường Kinh bị khuynh đảo mê muội, tiên sinh làm sao biết Vãn Giang cô nương này không phải yêu quái, không dùng yêu pháp mê hoặc hại người?".
"Đây cũng là... ".
Tống Du ngẫm lại, lúc đầu đã chuẩn bị tiễn khách, lúc này lại đổi chủ ý, nói với các nàng: "Đúng lúc tại hạ cũng muốn đi gặp phong thái Vãn Giang cô nương một phen, vậy để cho tại hạ đi nhìn kỹ hẵng nói. ".
"Đa tạ tiên sinh!".
Phụ nhân phất phất tay.
Nha hoàn sau lưng lập tức lấy ra một khối bạc hai mươi lượng, đặt lên bàn, ầm một tiếng.
Lúc đầu lúc đến còn sợ hãi vị tiên sinh này là dân lừa đảo trong giang hồ, mà thợ thủ công làm vườn cũng là đồng bọn, còn muốn thử một chút xem hắn có bản lĩnh mới lại cho tiền, lúc này nghe hắn một lời, đã cảm thấy không giống, thế là dứt dứt khoát khoát lấy bạc ra. Nếu là nhìn nhầm, vậy thì cũng đành chịu.
Chỉ nghe phụ nhân nói: "Đây là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công, thiếp thân sẽ còn thâm tạ. ".
"Mời phu nhân thu hồi. ".
"Vì sao?".
"Tại hạ cho tới bây giờ là làm việc trước, lấy tiền sau, huống chi việc này cũng không rõ ràng. ".
Tống Du dừng một cái, "Như vậy đi, nếu xác thực Vãn Giang cô nương này là yêu quỷ, lại dùng yêu pháp hoặc chúng hại người, tự nhiên đuổi đi, phu nhân lại phái người đưa tiền đến là được, nếu không có, thế thì cũng không cần số tiền kia. ".
"Giá một ly rượu, một chén trà trong Hạc Tiên Lâu cũng không tiện nghi, muốn gặp Vãn Giang cô nương, càng không rẻ, chút tiền này coi như chuẩn bị cho tiên sinh đi gặp mặt. ".
"Tâm lĩnh. ".
Tống Du sớm đã chuẩn bị kỹ càng số tiền kia.
Đã là chuyên chuẩn bị vì tiếng đàn của Vãn Giang cô nương, tự nhiên nên để nó phát huy được tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận