Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 310: Mèo con ưu sầu (2)

Không biết qua bao lâu, dưới lầu có tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
Đạo nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy một tầng mỏng mồ hôi trên mặt.
Thì ra đã ngủ và ra mồ hôi.
Đứng dậy nhìn mèo Tam Hoa, cất bước xuống lầu.
Lầu dưới cửa vẫn mở, đứng tại cửa ra vào chính là một người trung niên mặc y phục quản gia, tuy cửa mở, nhưng hắn cũng không có tiến vào, chỉ đứng ở ngoài cửa, gõ lên khung cửa.
Ở bên cạnh hắn còn mấy tên gia đinh đi theo.
Thấy đạo nhân cùng mèo xuống tới, hắn mới chắp tay.
"Tiên sinh, hữu lễ!"
"Túc hạ mời đến!"
"Tại hạ họ Lưu, là quản gia phủ Thái úy!"
"Thất kính thất kính!"
"Không dám không dám, nghe nói tiên sinh có một mèo thần, tên là Tam Hoa nương nương, có thể thay người bắt chuột, bất luận bao nhiêu chuột lợi hại đều có thể diệt sạch!"
Lưu quản gia nhìn mèo Tam Hoa sau lưng Tống Du, cũng bị mèo Tam Hoa xinh đẹp làm cho kinh ngạc, lập tức ánh mắt chuyển về hướng đạo nhân, cười không ngớt:
"Lại không nghĩ rằng tiên sinh còn có năng lực trừ tà hàng ma!"
"Bắt chuột là bản lĩnh của Tam Hoa nương nương, tại hạ phụ trách trừ tà hàng ma!"
Đạo nhân nói với hắn:
"Chúng ta mỗi người quản lí một chức vụ của mình!"
"Không biết tiên sinh thanh tu ở nơi nào?"
"Tại huyện Linh Tuyền, Dật Châu!"
"Dật Châu? Xin hỏi tiên sơn động phủ nào?"
"Không xưng được tiên sơn, cũng không xưng được động phủ, chẳng qua là một tiểu ly cung, cũng chỉ có hai người ta cùng với sư phụ, không có danh khí gì!"
"Thì ra là thế!"
Trong mắt Lưu quản gia lấp lóe mấy lần:
"Nơi đó cũng rất xa, tiên sinh làm sao đến được Trường Kinh?"
"Dạo chơi thiên hạ!"
Tống Du cũng đánh giá quản gia, bên miệng mang theo ý cười, đồng thời nói:
"Nghe gia đồng của ta nói, túc hạ tới đây, là muốn trừ chuột?"
"Đúng vậy!"
"Thế nhưng là phủ Thái úy?'.
"Đúng vậy!"
Lưu quản gia khi thì đem ánh mắt liếc về phía Tống Du, khi thì lại liếc về phía con mèo sau lưng Tống Du, đồng thời mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nói ra:
"Cũng không biết được là chuyện gì xảy ra, chuột ở Đông thành tựa như phá lệ lợi hại, chủ nhân nhà ta mấy ngày gần đây bị huyên náo tâm thần không yên, lang quân ban đêm đọc sách cũng bị nhiều kỳ nhiễu, phiền phức vô cùng, dùng hết biện pháp, đều trừ không hết. Nghe một vị viên ngoại lang nói, tiên sinh nơi đây có Thần mèo, bất luận lũ chuột lợi hại bao nhiêu trong vòng một đêm đều có thể bắt sạch sẽ!"
"Thực không dám giấu giếm, người trước đây đến mời Tam Hoa nương nương nhà ta, chỗ phủ thượng đều tương tự với tình huống của túc hạ!"
"Vậy thì vừa hay!"
Lưu quản gia cười nói:
"Chủ nhân nhà ta từ trước đến nay hào phóng, nếu thật có thể đạt được ước muốn, đừng nói năm trăm tiền, chính là cho năm lượng bạc, năm mươi lượng lại như thế nào?"
Mèo Tam Hoa bên cạnh nghe thấy vậy, thần sắc lập tức đọng lại.
Tuy nhiên Tống Du còn chưa có dạy nàng đếm số, mà dù sao hoá hình đã lâu, nàng cũng biết 5 là lớn hơn so với 2.
Năm lượng bạc tự nhiên cũng nhiều hơn so với hai lượng bạc.
"Khi nào đi?"
"Không biết lúc này tiên sinh có nhàn rỗi không?"
"Cực kì nhàn rỗi!"
"Vậy thì cho mời!"
"Chờ tại hạ đóng cửa!"
Đạo nhân cất bước ra ngoài, mèo con lập tức đi theo, Lưu quản gia bên cạnh nhìn thấy, càng cảm thấy linh tính của mèo con, lời đồn không phải giả.
Sau khi đạo nhân đóng cửa thật kỹ khóa lại, liền xuất phát.
Thái úy vốn là trưởng quan quân sự tối cao của triều đình, đứng đầu các quan võ trong thiên hạ, đại quyền thống soái binh mã thiên hạ. Tuy nhiên, thực tế luôn có sự khác biệt, thường có những triều đại hoặc hoàng đế cảm thấy quyền thế của Thái úy quá lớn, không bổ nhiệm Thái úy, hoặc là bổ nhiệm Thái úy nhưng cũng không trao cho thực quyền. Giống như triều đại này, bản thân hoàng đế là một võ hoàng, đại quyền binh mã thiên hạ là tuyệt không có khả năng giao cho người khác, một mực nắm chặt trong tay. Cộng thêm phía trên Thái úy còn có Tể tướng, phía trên Tể tướng lại còn có Quốc sư rất được hoàng đế tín nhiệm trong triều lại có không ít uy tín, quyền lực thực tế giảm đi từng ngày!”
Mà nghe nói vị Thái úy này tuổi đã rất lớn, tình hình thân thể rất tệ, đoán chừng cũng nhanh.
Tuy nhiên làm sao cũng là đại quan chính nhất phẩm, tự nhiên sống ở khu vực tốt nhất Đông thành.
Phủ đệ cũng to đến không được, có núi lại có nước.
Tống Du theo chân Lưu quản gia cùng nhau đi vào phủ Thái úy, sau đó dừng lại, đối Lưu quản gia nói:
"Tại hạ chỉ đưa Tam Hoa nương nương đến nơi này là được, còn lại Tam Hoa nương nương sẽ tự ở trong nhà bắt chuột, bình thường năm ngày bắt xong. Buổi sáng ngày mai tại hạ sẽ đến trong phủ đón Tam Hoa nương nương, sau đó bốn ngày, mỗi ngày ban đêm đưa tới, sáng sớm đón đi, xin túc hạ thiện đãi mèo con nhà ta, chớ để nàng thụ ủy khuất cùng với khi dễ!"
"Chuyện này hiển nhiên!"
"Đa tạ."
Đạo nhân mắt nhìn mèo con trước mặt, nàng đeo dây đỏ rất là nhu thuận, đáng yêu, khiến người khác trìu mến, không khỏi lộ ra nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của nàng:
"Làm phiền Tam Hoa nương nương, phủ Thái úy lớn, Tam Hoa nương nương sợ là phải vất vả hơn so trước kia, cũng mời cẩn thận một chút!"
"Meo meo meo! ".
"Ta đi đây!"
Đạo nhân chắp tay với quản gia, cũng chắp tay với đám tôi tớ gia đinh bên cạnh, mặt khác có người từ trong phủ đi tới, dường như nghe nói đại danh của Tam Hoa nương nương, muốn đến xem hiếm lạ, hắn cũng đều nhìn một lần, lúc này mới quay người đi ra phủ Thái úy.
Vừa lúc hoàng hôn mát mẻ, chậm rãi từ từ coi như tản bộ.
Mèo con thì ngồi xổm trên mặt đất, đưa mắt nhìn đạo nhân rời đi.
Lại có người đến mời nàng bắt chuột, nàng tất nhiên là vui vẻ, tuy nhiên cứ như vậy, ban đêm nàng không thể ngủ sát bên đạo nhân.
Mà gần nhất nàng lại đang học viết chữ, nếu như ban đêm bận quá, ban ngày khẳng định phải ngủ, điều này ảnh hưởng đến thời gian nàng lén lút luyện tập. Nếu luyện tập không đủ, viết không tốt, đạo sĩ kia có thể cho rằng mình không phải là thiên tài thông minh tuyệt thế hay không?
Mèo con ưu sầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận