Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 127: Ta không có hứng thú với chim én (2)

"Ngô nữ hiệp, hữu lễ."
"Thật trùng hợp."
"Đúng là thật trùng hợp."
"Các ngươi tới sao? Ta tìm các ngươi nửa ngày nhưng vẫn không tìm được, còn tưởng rằng các ngươi không đến."
"Chúng ta đứng ở xa."
"Thị lực của ta tốt lắm đấy."
"Rất là xa."
"Thế nào? Xem được không?"
"Mở rộng tầm mắt."
"Hắc hắc..." Nữ tử nhếch miệng cười một tiếng, sóng vai cùng bọn họ đi về phía trước, "Sớm biết các ngươi đang xem hội, ta cũng tới đây đi chơi, ta sẽ giúp các ngươi mở mang kiến thức một chút về bản lĩnh của ta."
"Được biết túc hạ có không ít sư huynh đệ, đều là cao thủ giang hồ, chỉ vậy thôi cũng đã có thể tưởng tượng đến mấy phần phong thái của túc hạ."
"Bọn họ vẫn còn kém hơn ta một chút."
"Lợi hại."
Tống Du nói một câu lấy lòng, dừng một cái, lại hỏi: "Khối Thanh Thạch nơi bình đài này được tu sửa rất tốt, ở giữa còn có Âm Dương Ngư Đồ, sợ là phí không ít nhân lực cùng tài lực đi? Chỉ là vì sao lại gọi là Yến Tiên Đài?"
"Hắc! Hôm nay ta mới vừa hỏi sư phụ xong!"
"Xin lắng tai nghe."
"Nơi này không phải do con người tu sửa sao?"
"Cái đó thì..."
"Nghe nói trước đây, người giang hồ đem nơi làm nơi tổ chức đại hội, thời điểm tới đây tham dự, nơi này vẫn là một vùng đất bằng phẳng. Đến lần thứ hai tổ chức, có một người xuất hiện, tự xưng là hậu nhân của Yến Tiên, cảm động trước khí phách của những vị tiền bối giang hồ kia, vì vậy nguyện ý xây cho họ một cái bình đài, để ngày sau có thể dùng để giao lưu luận võ, chỉ mọng bọn họ sẽ biết ơn món quà này của Yến Tiên, thời điểm lui tới có thể thắp hai nén nhan là được." Nữ tử vừa nói vừa quay đầu, mắt chăm chú nhìn bình đài cạnh bờ sông dưới chân núi, "Các tiền bối giang hồ sau khi nghe xong, cảm thấy còn có loại chuyện tốt này ư, vì vậy bán tín bán nghi mà đáp ứng hắn, thế là nơi này một đêm biến hóa một lần, mỗi lần lại thay đổi một tầng, dùng hết bảy bảy bốn mươi chín ngày hoàn thành Yến Tiên Đài này."
"Thật thần kỳ."
"Ta cũng cảm thấy vậy..."
Nữ tử bỗng nhiên nhíu mày:
"Ài, đúng rồi! Đạo sĩ các người đối với mấy con số như bảy bảy bốn mươi chín, chín chín tám mươi mốt này có một loại tình hữu độc chung đúng không, vì sao làm chuyện gì luôn luôn phải dùng lâu đến như vậy?"
"Chúng ta đa số tùy tâm sở dục, không câu nệ những thứ này, bao lâu cũng là bao lâu, bao nhiêu cũng là bao nhiêu. Chỉ là lúc thế nhân nghe lời đồn đại, cảm thấy những thứ này nghe rất êm tai, còn tràn ngập huyền diệu, hoặc là bản thân đạo nhân muốn dùng những thứ này để giản cho thế nhân nghe, hoặc là tiếp tục sử dụng những thứ quen thuộc của tiền nhân, hoặc là vì cái gì khác, cho nên..."
Tống Du mỉm cười nói.
"Úc..."
Nữ tử kéo âm cuối thật dài, liên tục gật đầu.
Mưa trên trời vẫn không ngừng, tóc của nàng sớm đã bị xối ướt, dán ở trên mặt, y phục cũng ướt đẫm, dính ở trên người, mà nàng hoàn toàn vẫn chưa phát giác ra được, đi lên phía trước dạo chơi, cũng không cảm thấy gặp mưa có gì không tốt, cũng không cảm thấy Tống Du bung ô có cái gì không tốt, chỉ những lúc nước mưa làm nàng phiền chán, nàng mới hoặc là lắc đầu, hoặc là lau lau trên mặt một chút, không thì phồng má thổi thổi, cứ như vậy xử lý một chút là xong.
Tống Du thấy thế, không khỏi đặt câu hỏi:
"Cần bung ô ra không?"
Lại chỉ thấy nữ tử khoát khoát tay, cười nói: "Người trong giang hồ, chính mình là trời, bung ô làm gì..."
Sự tiêu sái trong nháy mắt ấy, làm Tống Du phải nhìn thêm mấy lần.
Cước bộ cũng không khỏi chậm lại một chút.
Ngói xanh cổ quan, mưa rơi rừng trúc.
Tống Du đem ô đưa trả lại cho tiểu đồng, cung kính nói: "Cám ơn đạo hữu."
"Đạo huynh không cần nói lời cảm tạ..." Tiểu đồng đem dù thu lại, người tuy nhỏ, nói chuyện lại rất thành thục, "Sư phụ lớn tuổi, thích ngồi vừa pha trà vừa uống ở trong đạo quán, lúc trời mưa chúng ta đều không ra khỏi cửa, chiếc ô này cất lâu như vậy cũng vô dụng, suýt thì hỏng mất, đạo huynh lấy ra dùng một chút, đỡ mất công ta phải mang nó ra đổ nước lên."
Lời nghe đến dễ chịu.
Tống Du cũng không khỏi cười nói: "Đó chính là duyên phận của ta với nó."
"Vâng..."
Tiểu đồng cũng cười theo, đâu còn cái biểu cảm lạnh nhạt như lúc nói chuyện với người giang hồ vào mấy hôm trước.
Chỉ là ô vừa bung ra được một nửa, hắn lại chợt nhớ tới:
"Ngày mai đạo huynh không ra khỏi cửa sao?"
"Có ra cửa."
"Không cần dù sao?"
"Ta đoán ngày mai trời sẽ không mưa."
"Tốt nhất nên như thế, ngày mai có thể đi lên núi tìm nấm, bây giờ đã là tháng hai, không biết nấm đã mọc ra chưa." Tiểu đồng cũng không sinh nghi, chỉ mang ô vào viện cất, "Đạo huynh mau tới ăn cơm."
Ăn xong cơm tối, Tống Du trở về phòng.
Thắp đèn, trải rộng giấy gai dầu ra.
Tống Du vốn định lại nhờ Tam Hoa nương nương mài mực hộ, nhìn thấy nàng đang một mình đấu trí đấu dũng với không khí, chỉ một chút kungfu trong giây lát như vậy, mà đã chơi đến quên hết tất cả, hắn không đành lòng quấy rầy nàng, thế là tự mình mang nghiên mực ra ngoài hiên hứng một chút nước mưa, cầm thanh mài kiên nhẫn mài mực.
Nâng bút chấm mực, ngẫm lại một chút rồi mới đặt bút.
Mực được dùng là mực Ngưng Hương.
Tuy là một loại mực cực kỳ cao cấp, giá cả đắt như vàng, nhưng hắn cũng không có ý định đem nó đi cất, mỗi ngày đều đem ra dùng như thường, hoặc nên nói là đem nó cất giữ theo một cách khác.
Bỗng nhiên mèo con nhảy lên bàn.
"Đạo sĩ, ngươi đang viết gì vậy?"
"Ghi nhớ một vài thứ."
"Là thứ gì vậy?"
"Đầu tháng hai năm Minh Đức thứ hai, đi tới Hủ Châu Long Quận huyện AnThanh, gặp được một dịp quan trọng của giang hồ, đại hội sông Liễu..."
"Còn đây là cái gì vậy?"
"Đồ vật dùng để viết."
"Viết để làm gì vậy?"
"Để biết được đã đến tham dự một việc trên thế gian này."
"Ngao..."
Mèo Tam Hoa xích lại gần, nhìn xuống trang giấy.
Rõ ràng không biết chữ, lại vẫn muốn nhìn, nhìn thì thôi, còn muốn dùng móng vuốt đẩy tay của Tống Du ra, đừng cản trở nàng nhìn.
Thật sự là không có cách nào để viết tiếp được.
Thế nhưng có thể có biện pháp gì đâu?
Thật vất vả viết xong, muốn thổi tắt đèn, phát hiện dầu bên trong ngọn đèn đã thấy đáy, trước kia không muốn dùng nhiều như vậy.
Chỉ là ngọn đèn dù đắt, nhưng nếu như là dùng cho những việc thế này, cũng là đáng giá.
"Tam Hoa nương nương."
"Sao đấy?"
"Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."
"Để làm gì?"
"Đi lên núi Mã Đề."
"Không đi xem mấy người kia đánh nhau sao?"
"Đi gặp Yến Tiên ở An Thanh một chút."
"Là chim én sao?"
Mèo Tam Hoa đột nhiên tiến đến trước mặt hắn, tiếp cận rất gần, miệng mũi đều sắp đâm chọt lên mặt hắn.
"Là đại yêu ngàn năm."
"Một ngàn năm?"
"Vâng."
Tam Hoa mèo dần dần bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận