Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 257: Lợi hại nha! Đạo trưởng (1)

"Nữ hiệp, gừng có chút già. ".
"Ngươi biết cái gì? Đây là hương vị của quê quán ta!".
Nữ tử nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, tuy ăn rất ngon miệng, nhưng miệng lại cực kì nhạt nhẽo, lại không xấu hổ khi để người trông thấy:
"Nói ngươi không tin, cái bình dưa chua này vẫn là tìm ra từ trong phòng ngươi, sau khi tiền bối kia của ta chết, ta đi phòng trọ của hắn thu thập, tiền thì không tìm được mấy đồng, ngược lại là phát hiện cái bình bảo bối này, hắc, chính ta cũng không rảnh ngâm đâu!".
"Thì ra là thế. ".
"Hạnh Hoa xem được không?".
"Đẹp mắt, hùng vĩ như tranh. ".
Tống Du nói, "Trên đường trở về, còn trông thấy một người. ".
"Ai vậy? Hoàng Đế?".
"Trần Tử Nghị tướng quân. ".
"A, như sấm bên tai... ".
Nữ tử nói như thế, biểu lộ lại rất bình tĩnh, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm đường đi phía trước, bưng bát lên lại ăn hai miếng, tựa như bởi vì ăn quá kém, sinh không thể luyến.
Trên đùi truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cúi đầu xem xét, là mèo con của đạo nhân đang lay chân của mình, đứng thẳng lên, rướn cổ cũng muốn nhìn xem trong chén nàng có cái gì.
Nữ tử hạ thấp cái bát cho nàng nhìn, còn kẹp một khối gừng nhỏ đưa cho nàng.
Tam Hoa nương nương ngửi ngửi, quay đầu đi xa.
"Nữ hiệp xem hết bảng nhiệm vụ chưa?".
"Đã bóc đến, chờ ta ăn xong... ".
Nữ tử mặt không biểu tình lại cắn một miếng gừng, ăn xong mấy muỗng cháo sau cùng bên trong chén, sau đó quay người chạy về phòng.
Tống Du cũng mở cửa phòng nhà mình.
Vừa đi vào cửa nhà, liền gặp nữ hiệp sát vách đã theo vào, khác biệt với biểu cảm không còn lưu luyến trần đời lúc trước, hiện tại đã tinh thần sung mãn, trên tay cầm lấy một bảng danh sách:
"Trước đó nghe nói thưởng bạc là hai mươi lượng, tuy nhiên khi bắt đầu bị bóc mấy, người nhận nhiệm vụ hoặc tìm không thấy Sơn Quái, hoặc bị Sơn Quái ăn, về sau vẫn không có người nào dám tuỳ tiện đi xé bảng, nghe nói ngày hôm qua Sơn Quái lại ăn hai người, huyên náo lòng người bàng hoàng, một người hai người đơn độc cũng không dám đi con đường kia, nha môn tăng tiền thưởng đến ba mươi lượng. ".
Thuận tiện đặt bảng danh sách lên bàn: .
"Bảng treo thưởng ở đây. ".
"Nữ hiệp rất đang tin. ".
"Chúng ta bao lâu xuất phát?".
"Đã ăn vô số người, vẫn nên mau chóng đi cho thỏa đáng. ".
"Vậy liền sáng mai?".
"Tốt!".
"Sáng mai gõ tường gọi ngươi. ".
"Được... ".
Đây là ý kiến hay.
Nữ tử cầm bảng treo thưởng trở về.
Tống Du cũng đi ra ngoài mua thức ăn, trở về nấu cơm.
Mới tới Trường Kinh mấy ngày nay, xác thực tiền bạc không đủ, liên tiếp ăn mấy ngày cháo loãng, mỗi ngày bụng đều đang kêu gọi, môi đều muốn vỡ ra, tuy nhiên nhờ phúc Tam Hoa nương nương, gần đây ăn đồ ăn cũng không tệ lắm.
Nấu bát cơm hoa màu, thêm món đậu hà lan xào thịt.
Tam Hoa nương nương hóa thành hình người, vì hắn nhóm lửa, một bên nhóm lửa một bên nói: "Đạo sĩ, đêm nay không đi bắt con chuột. ".
"Được... ".
"Đợi trở về lại đi. ".
"Ừm?" Tống Du cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, "Tam Hoa nương nương cũng muốn đi bắt Sơn Quái?".
"Đúng. ".
"Được... ".
Tống Du cũng coi như thăm dò tính cách của nàng.
Tam Hoa nương nương đã là mèo thần, tính cách tự nhiên độc lập, không đa nghi tính đơn thuần, ở chung lâu với người, cũng sẽ dính người.
"Đúng rồi".
Tam Hoa nương nương lại đi đưa một cây củi vào bên trong lò, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đạo sĩ các ngươi bắt quỷ kiếm bao nhiêu tiền?".
"Còn không có cầm tới. ".
"Không có tiền sao?".
"Chỉ là không có cầm tới. ".
"Thế thì có bao nhiêu tiền?".
"Chúng ta nói xong mỗi người chia mười lăm lượng. ".
Tống Du lộ ra mỉm cười.
Hôm nay thương nghị phân chia tiền thưởng như thế nào, một người là nhìn bảng, là nghe ngóng tình báo, lại là xé bảng lại là giao bảng, một người thả ra một mồi lửa thiêu chết tất cả nữ quỷ, khó mà nói người nào xuất lực lớn, kỳ diệu là, hai người đều cảm thấy mình cầm một nửa tiền thật xin lỗi đối phương, thẹn trong lòng.
Có lẽ ở chung như thế rất tốt.
Tam Hoa nương nương lại nhìn không hiểu, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, mặt không biểu tình, chỉ quay đầu để bày tỏ nghi hoặc:
"Ngươi cười cái gì?".
"Nhớ tới chuyện cao hứng. ".
"Mười lăm lượng là bao nhiêu?".
"Cũng là mười lăm lượng. ".
"Nhiều không?".
"Rất nhiều. ".
"Cùng năm trăm đồng tiền thì cái nào nhiều hơn?".
"Mười lăm lượng muốn hơi nhiều một chút. ".
"Nhiều hơn bao nhiêu?".
"Khó mà nói. ".
"Tam Hoa nương nương bắt con chuột mấy ngày mới có thể kiếm đến mười lăm lượng?".
"Tam Hoa nương nương bắt mấy ngày con chuột mới có thể kiếm đến mười lăm lượng?".
"Có thể cần nhiều thêm mấy ngày mới được. ".
"Bắt mấy ngày?".
"Nỗ lực bắt luôn có thể kiếm đến. ".
"Mười ngày sao?".
"Lâu hơn một chút. ".
"Bao lâu?".
"Hơn nửa năm. ".
Nữ đồng cúi đầu xuống, yên lặng đưa củi.
"Xùy... ".
Gừng tỏi vào nồi, dầu nóng toát ra vô số bong bóng nhỏ.
Nữ hiệp núp ở trên lầu sát vách, nghe tiếng xèo xèo lúc xào rau sát vách, nghe mùi thơm dần dần truyền đến, biểu lộ ngốc trệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận