Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 420: Yến Tiên mang hạt giống đến (2)

"Thế gian vốn không nên có nhiều tiếp xúc với thần tiên yêu quỷ, trong quá khứ triều đình sắc phong thần linh, cũng sẽ không thật muốn anh linh yêu tiên đến lĩnh chỉ, có thể Bệ hạ lần này mời Yến Tiên đích thân đến, đủ để thấy Bệ hạ coi trọng!”
"Bệ hạ cũng là một vị minh quân!”
"Đúng vậy a!”
Quốc sư gật gật đầu:
“Sau này cũng nên như việc giới thiệu cây lúa Đông Phương trước đây, thử trồng trên một vùng đất, nếu thu hoạch tốt thì phổ biến thí điểm, sau đó dần dần mở rộng trên cả nước, cần một chút thời gian!”
"Chuyện này không phải là điều tại hạ am hiểu!”
"Đạo hữu khiêm tốn a...!”
"Ăn ngay nói thật mà thôi!”
"Vừa rồi nghe nói đạo hữu muốn rời khỏi Trường Kinh!”
"Không sai!”
Tống Du nói:
“Đã là chu du thiên hạ, tự nhiên không thể một mực chỉ lưu lại ở một chỗ, tại hạ ở Trường Kinh thu hoạch đã đầy đủ, chỉ chờ lần sau lại đến nhìn!”
"Đạo hữu lại đi đến bên nào?"
"Thực không dám giấu giếm, tại hạ là một người lười, đến bây giờ cũng chưa nghĩ ra!”
Tống Du dừng lại một chút, giương mắt nhìn vị Quốc sư này:
“Chẳng qua ở hiện tại mà nói, thực tế là đi bên nào đều như thế. Có lẽ đợi đến tại hạ ra khỏi thành Trường Kinh, tự nhiên là biết được nên đi bên nào, đã như vậy, làm gì sớm lo lắng, không bằng thuận theo tự nhiên!”
"Đạo hữu tâm tư quả thật khác biệt với bọn ta!”
"Quốc sư nghĩ xem, tại hạ đi bên nào tốt hơn?"
"Nếu là theo tâm ý của đạo hữu, thuận theo tự nhiên, bần đạo thật sự không nên nhiều lời!”
Quốc sư biểu lộ cũng mười phần thong dong, tiếp lấy còn nói:
“Chỉ là đạo hữu đi chuyến này, bất luận là đi về hướng bắc hay đi về phía nam, hoặc hướng đông, chắc hẳn đều sẽ trở lại Trường Kinh, lúc trở lại, Trường Kinh hơn phân nửa phải có chút biến hóa!”
"Việc này cũng thuận theo tự nhiên!”
"Ha ha ha...!”
Quốc sư lại cùng hắn nói chuyện phiếm một hồi, uống xong một bình trà, lúc này mới cáo từ, kéo lấy một đôi chân què rời đi.
Tống Du lạnh nhạt đứng dậy, đi rửa ấm trà chén trà, cũng không có mở ra lễ vật Quốc sư đưa tới, chỉ đem nó đặt lên trên chồng lễ vật bên cạnh, liền không quan tâm.
Trong những ngày sau đó, số người đến đã ít hơn một chút.
Tống Du y nguyên mỗi ngày ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn sự đa dạng của Thủ đô, mua sắm ở chợ Đông, mua sắm ở chợ Tây.
Túi đã được lấy ra, đặt ở trên lầu, hắn cùng với Tam Hoa nương nương mỗi ngày đều đi đến bên cạnh thả vào một chút đồ, à mỗi ngày chỉ cho vào một chút, không bao giờ cho quá, làm như vậy, chuẩn bị mà không vội vã sẽ không tạo cảm giác hối hả cho bọn họ, cũng tránh được việc quên sót thứ gì dưới sự hấp tấp.
Tống Du muốn đợi lão Yến Tiên đến, đợi đến rồi mới đi.
Không biết từ lúc nào, đã đến cuối tháng Giêng.
Bách tính Trường Kinh tựa như là người giang hồ trên đại hội Liễu Giang An Thanh lúc trước, nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía một đàn chim trên đỉnh đầu bay qua.
"Đó là chim gì?"
"Dường như là chim én!”
"Chim én? Sớm như vậy ở đâu ra chim én?"
Tuy nhiên, họ lại cảm thấy bất ngờ hơn một chút so với đám người võ nhân giang hồ trên đại hội Liễu Giang An Thanh - những người giang hồ ấy lúc đó ở An Thanh, đứng trên Yến Tiên Đài, biết được An Thanh có Yến Tiên, mà lúc này bách tính Trường Kinh lại cũng không biết được Yến Tiên tồn tại, chỉ biết thời tiết này ở Trường Kinh không có chim én.
Về phần chấn kinh ngược lại không thấy.
Lúc trước đám người giang hồ kia thấy nhiều thần yêu quỷ quái, biết được chim én trên trời không tầm thường cũng không tính quá giật mình, bách tính Trường Kinh thấy không nhiều, lại cũng không cảm thấy đây là yêu quái thần tiên, chỉ cảm thấy là một loại dị tượng.
Có thể Trường Kinh không chỉ có phàm nhân.
Trong thành có chùa Thiên Hải, trong chùa còn nhiều tăng nhân có đạo hạnh, cũng có cao tăng từ nơi khác ở đây ngủ tạm. Trong thành còn có Tụ Tiên Phủ, là do Quốc sư xây dựng nên, bên trong tập trung những người tu hành Huyền Môn ở khắp nơi trên cả nước. Miếu Thành Hoàng còn có một vị Thành Hoàng, mấy vị thần quan, trong thành càng có không biết bao nhiêu yêu quỷ.
Tại thời điểm chim én bay qua, phàm là có cảm ứng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn đến, có người cảnh giác, có người sợ hãi thán phục, có người khiếp sợ, còn có người cảm khái.
Lão Yến Tiên đạo hạnh ngàn năm vào kinh.
Ngày đó vào ban đêm, Tống Du ngồi ở trước bàn, mèo Tam Hoa thì ngồi chồm hổm ở cửa ra vào, chỉ để cho hắn một cái bóng lưng, cái đuôi trái phải lay động.
Bên ngoài một mảnh tối đen như mực, không biết nó đang nhìn cái gì.
Bỗng nhiên, mèo con ngẩng đầu.
Bầu trời đêm yên lặng, không trăng không sao.
Mèo con lại tựa như trông thấy cái gì.
"Đạo sĩ!”
Chỉ thấy mèo con lập tức quay đầu, đối với đạo nhân sau lưng nói:
"Yến Tiên mà ngươi đợi đã đến!"
"Trở về đi!”
Mèo Tam Hoa lập tức quay thân chạy về đến, ngồi ở bên cạnh hắn, ngửa đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
"Đa tạ Tam Hoa nương nương!”
Tống mang Du cúi đầu nói với nàng một câu.
Lúc ngẩng đầu lên, cửa ra vào đã có thêm mấy thân ảnh.
Dẫn đầu là một lão giả, dáng người cao gầy, tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, tựa như là đã được gió thổi đến. Sau lưng hắn đi theo mấy tên nam nữ trẻ tuổi, cũng đều gầy gò cao cao, gương mặt mỗi người đều cực kì xinh đẹp.
Mắt của mèo con chăm chú nhìn mấy tên nam nữ trẻ tuổi.
Ánh mắt của Tống Du cũng đảo qua trên thân mấy tên vãn bối sau lưng Yến Tiên, sau đó mới nhìn về hướng Lão Yến Tiên, đứng dậy nghênh đón:
"Yến Tiên, đã lâu không gặp!”
"Tiên sinh a...!”
Lão Yến Tiên vội vàng bước nhanh tiến đến, mặt mũi tràn đầy vẻ xúc động, vừa đi vừa làm ra tư thái hành lễ, mới mở miệng cũng là nói ra:
"Lão hủ nên cảm tạ tiên sinh như thế nào cho phải đây?"
"Cũng không dám nhận lễ lớn của Yến Tiên như thế!”
Tống Du nói với hắn:
“Yến Tiên chớ có nhiều lời, mau mau ngồi đi!”
"Đa tạ tiên sinh!"
Lão Yến Tiên ngồi xuống.
Mấy tên hậu bối thì đứng ở sau lưng của hắn, lặng lẽ nhìn về phía Tống Du.
"Hôm nay đã quá muộn, liền không mời Yến Tiên uống trà, hãy uống một chén nước đi!”
Tống Du vì Lão Yến Tiên rót một ly nước, sau đó câu nói đầu tiên là:
“Tại sao không nhìn thấy Yến An đâu?"
"Tiên sinh chớ có lo lắng, Yến An vô sự, chỉ là bọn hắn phân tán tìm kiếm, giao tiếp giữa bọn họ khó khăn, có người đã trở về, có người vẫn chưa về!”
Lão Yến Tiên nói:
“Lão hủ có thể cảm giác được, lúc này Yến An vẫn còn đang tìm kiếm ở hải ngoại, chờ hắn trở về, lão hủ sẽ để cho hắn lập tức tới gặp tiên sinh!”
"Thì ra là thế!”
Tống Du lúc này mới thở một hơi, tiếp tục nhìn về phía Yến Tiên.
Lúc trước từ biệt ở An Thanh, đến bây giờ đã qua ba năm, lúc này gặp lại, cũng có chút thổn thức cảm khái.
Vị Lão Yến Tiên này đã già đi đôi chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận