Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 254: Thành người trong bức họa (2)

"Tam Hoa nương nương mệt không?".
"Không buồn ngủ. ".
"Còn muốn đi một hồi nữa mới đến núi, nếu không Tam Hoa nương nương đi vào bên trong hầu bao nghỉ ngơi một chút đi. ".
"Tốt ! ".
Tống Du gỡ xuống hầu bao, để dưới đất, mèo con nhu thuận chui vào, mặc hắn nhắc lên.
Hầu bao này mới được làm trước mấy ngày trong Trường Kinh, cũng không phải cái túi ống được vá lại kia. Tuy nhiên cũng không sai biệt nhiều, cái hầu bao này có hai cái túi, một cái túi dùng để chứa chút đồng tiền cùng đồ vật nhỏ tùy thân, một cái túi khác thì dùng để chứa mèo Tam Hoa, có thể nói là đồ đặc chế vì đưa đón nàng.
Đạo nhân chậm rãi đi về phía trước, thưởng thức cảnh xuân.
Mèo con rất buồn ngủ, nhưng cũng vươn đầu ra từ bên trong hầu bao, híp mắt dò xét thế giới, khi thì ngửa đầu nhìn đạo nhân một chút.
Một đường trừ đám học sinh, cũng còn có không ít kẻ sĩ, thậm chí nữ tử, đã lập gia đình hay chưa lập gia đình đều có, có tùy tùng đi theo, có chỉ là mấy nữ tử kết bạn xuất hành.
Cũng có thể thấy được Đại Yến khai phóng mấy phần.
Nhớ kỹ đầu tháng lúc tới Trường Kinh, tuy đã đầu xuân, nhưng chưa qua Kinh Trập, cỏ dại ven đường vẫn là màu khô héo do mùa đông năm ngoái lưu lại, bây giờ ra khỏi thành một chuyến, tiếp cận xuân phân, đã là khí xuân khắp nơi.
Lúc dừng bước lại, đã đến dưới chân núi.
Hạnh Hoa nở rộ nhất ở ngọn núi này, gọi trường sơn, cũng là ngọn núi cao nhất từ cửa thành nhìn tới.
Từ Trường Kinh đến trường sơn có hơn hai mươi dặm đường.
Người ra khỏi thành du xuân ngắm hoa, vội xuất phát, mang lên bọc hành lý ung dung nhàn nhàn đi đến trường sơn, vừa mới đến giữa trưa tìm một bãi cỏ trải rộng ra khăn vải, ngồi ăn một chút gì, uống chút rượu, ngắm hoa ngâm thơ, đến xế chiều thì trở lại thành Trường Kinh, qua xong một ngày mỹ hảo của thời đại này.
Cũng là bởi vì kẻ sĩ văn nhân của Trường Kinh đều thích đi trường sơn ngắm hoa, từ tiền triều liền đã được triều đình cấp phát, xây dựng những bậc thang, hành lang cùng đình đài trên Trường Sơn, dễ cho mọi người leo núi nghỉ ngơi.
Đạo nhân cùng nhau đi tới, vô số hoa cỏ, trên sườn núi xung quanh cũng không thiếu hoa đào Hạnh Hoa, nhưng đi đến chân núi ngửa đầu xem xét mới phát giác được Hạnh Hoa trước đây nhìn qua đều quá thưa thớt, mới hiểu vì sao nhiều người như vậy đi xa từ Trường Kinh tới đây để ngắm nhìn.
"Chúng ta đến chưa?".
Tiếng nói của mèo con rất nhỏ, sợ bị người ta nghe thấy.
"Đến. ".
"Thả ta xuống. ".
"Không mệt à?".
"Ta cũng phải nhìn hoa ! ".
"Được. ".
Đạo nhân thả mèo con ra.
Không biết là buồn ngủ hay là cuộn mình bên trong hầu bao quá lâu, sau khi rơi xuống đất đi ra mấy bước, thế mà lung lay mấy cái.
Đạo nhân lắc đầu cười cười, cất bước đi theo.
Thế núi hiểm trở vốn là nơi hiểm yếu của Trường Kinh, vượt qua ngọn núi này, trên núi phía sau sẽ có quân đội đóng quân. Mà chỗ dốc đứng trên trường sơn thì sợ chỉ có khỉ vượn mới có thể bò lên, núi đá trần trụi, nhưng trên ngọn núi hiểm trở như thế lại mọc đầy Hạnh Hoa, rất nhiều rất nhiều, một lùm lại một lùm, đều nhuộm dãy núi liên miên thành màu trắng bạc.
Người chưa thấy qua chỉ sợ khó có thể tưởng tượng.
Chiến tranh từ các triều đại trước, không biết bao nhiêu tướng sĩ từng ở chỗ này chém giết cùng địch nhân, ngã xuống vách núi, thế mà bên trên thổ địa bị máu tươi xâm nhiễm, chôn xương vô số nơi đây lại nở ra từng đóa hoa xinh đẹp như vậy.
Một hành lang từ chân núi đến chỗ sườn núi, lại từ một chỗ khác xuống tới dưới núi.
Bên đường có người ngắm hoa, có người ngâm thơ, có người vẽ tranh, có người uống rượu, có người nói chuyện phiếm, cũng có người cõng cái gùi, chứa thực vật đun sôi, không chối từ vất vả từ trên xuống dưới ở trong núi, bán cho người rảnh rỗi.
Người cũng tới đây, yêu cũng tới đây.
Có người yêu mèo trêu đùa mèo Tam Hoa.
Có người hướng đạo mời đạo nhân uống rượu.
Còn có người ngăn hắn lại muốn đoán mệnh.
Mèo Tam Hoa thật sự quá buồn ngủ, vừa đi vừa ngáp, lung la lung lay, nhưng lại cậy mạnh.
Trong đình Sơn Yêu nơi nào đó, có người đang muốn vẽ tranh.
Nữ tử cầm bút mang theo mạng che mặt, có tác dụng che khuất khuôn mặt cũng để che nắng, rất nhiều thiên kim của nhà quyền quý khi ra ngoài đều làm như vậy, bên người có một thị nữ một tùy tùng, trên bàn đá trong đình trải rộng ra giấy vẽ, mực nghiên cùng thuốc màu đều đã chuẩn bị kỹ càng, vốn định vẽ cảnh gần ngay trước mắt, trên mái hiên nhà có một nhánh Hạnh Hoa nhô ra, cũng coi như xinh đẹp, trong lúc không chú ý thoáng nhìn, lại ngắm thấy một bên khác.
Một đạo nhân trẻ tuổi, một con mèo Tam Hoa.
Trên cổ mèo Tam Hoa có một dây đỏ tinh tế, treo một đồ trang sức nhỏ bằng gỗ, nhìn qua rất nhu thuận.
Đạo nhân đi chậm rãi, chỉ sợ vì chiều theo con mèo bên người, mèo con thì giống như không có tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, hết lần này tới lần khác ngược lại cậy mạnh, ba bước lảo đảo một bước, ngáp một cái, sau đó theo sát đạo nhân.
Đạo nhân đi nàng liền đi, đạo nhân dừng lại nhìn hoa, nàng cũng ngồi xổm xuống, đi theo ngửa đầu nhìn lại.
Một người một mèo vừa đi qua cái đình, đi về nơi xa.
Không biết người dừng lại nói cái gì với nàng.
Có lẽ là khuyên nàng nghỉ ngơi một chút.
Thế là một người một mèo cũng không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, ngồi xuống trên thềm đá trên núi, đúng lúc ngồi ở dưới một cây nhánh Hạnh Hoa nhô ra, đưa lưng về phía đình đài này, cách cũng không tính gần.
Nữ tử từ nơi này nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Đạo nhân mặc đạo bào đã rất cũ kỷ, nhưng quần áo cũ cùng đạo nhân thế mà là tuyệt phối, mặc tự nhiên nhất. Mèo Tam Hoa bên người đang ngồi đoan đoan chính chính, cái đuôi quấn chân, cách đạo nhân một chút khoảng cách, nhưng khi cơn buồn ngủ tới lại nhịn không được ngã xuống cạnh bên người đạo nhân, thân thể đều lệch ra.
Có gió thổi tới, cánh hoa rơi xuống.
Mèo con bỗng chốc bị ong mật hấp dẫn, một chút lại ngửa đầu nhìn chằm chằm cánh hoa bay xuống từ trên trời, một chút lại tựa ở trên người đạo nhân, cọ cọ cái đầu.
Để người ta nhìn qua chỉ cảm thấy hài hòa tự nhiên.
Nữ tử nâng bút cũng trầm mặc lại.
Trong lòng cảm thấy sợ hãi thán phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận