Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 559: Hành trình đi đến biên cảnh (1)

Đợi nàng uống xong, đạo nhân cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
"Nấc !"
Mèo Tam Hoa đánh cái nấc, quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Mới liếc nhìn một chút, đầu lại nghiêng về phía một bên khác.
Chỉ thấy dưới núi có mấy đạo thân ảnh cưỡi ngựa chạy chậm mà đến, đều là người nàng đã thấy qua.
"Hây... hây... hây... !"
Móng ngựa đạp ở trên đồng cỏ, chỉ có âm thanh rất nhỏ.
Mèo Tam Hoa không khỏi rướn cổ lên.
Phía trước nhất chính là Lâm Thường cùng Hàn đại nhân, sau lưng thiếu niên tuy nhiên thể nhẹ, ngựa cũng tuổi trẻ, chạy rất nhanh, nhưng cũng cùng muội muội cùng nhau, trung thực đi theo nhà mình phụ thân sau lưng.
Mèo Tam Hoa hơi chút ngây người, bọn họ liền chạy tới gần.
Thế là nàng đành phải uốn éo thân thể, nhắm chuẩn con ngựa trên người hầu bao nhảy một cái, liền vừa vặn tiến vào hầu bao bên trong.
"Tống tiên sinh!”
Lâm Thường cùng Hàn đại nhân mở miệng trước tiên.
Bốn người cưỡi ngựa tuần tự đến.
Lâm Thường và Hàn đại nhân đều tung người xuống ngựa, hướng đạo nhân chào hỏi, thiếu nam thiếu nữ thì y nguyên ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn xung quanh, giống như là đang tìm thứ gì.
Mèo Tam Hoa núp ở bên trong hầu bao đi ra bên ngoài bí mật quan sát, có thể nghe thấy tiếng đạo sĩ nhà mình nói chuyện cùng với bọn hắn.
"Mấy vị sao lại tới đây?"
"Tiên sinh muốn đi, chúng ta tất nhiên đến đưa tiễn!”
"Tiên sinh như thế nào lại vội vã rời đi như vậy? Nếu không phải Hàn mỗ gặp được Lâm công, trò chuyện vài câu, còn không biết được tiên sinh vậy mà hôm nay liền muốn rời đi. Hàn mỗ còn dự định ban đêm mời tiên sinh đến trong trướng uống rượu!”
"Nếu hữu duyên còn có thể gặp nhau, chúng ta lại uống rượu của Hàn đại nhân!”
"Ai...!”
Quan lại trẻ tuổi thở một hơi thật dài, dường như sớm biết mình cố gắng giữ lại cũng vô dụng, trong tay hắn một mực bưng một bầu rượu:
"Tiên sinh tuy chỉ là đi ngang qua, lại vì nơi này giải quyết một việc gian nan khổ cực trước mắt, lại giải quyết không biết bao nhiêu phiền nhiễu trong tương lai, Hàn mỗ lại là không có gì tốt báo đáp tiên sinh, trong lúc vội vàng, cũng không chuẩn bị lễ tốt, đành phải thay quan dân nơi đó mời tiên sinh uống một chén rượu tiễn biệt!”
Hầu bao có túi, bên trên có nắp vải, lúc này nắp vải đậy xuống, giữa cái nắp vải và hầu bao chỉ còn một đường may, mèo Tam Hoa dùng đường may này, chỉ để lộ ra đôi mắt, âm thầm theo dõi bên ngoài.
Loại cảm giác này so quang minh chính đại nhìn còn thú vị hơn.
Chỉ thấy Hàn đại nhân lấy ra cái chén, rót tràn đầy một chén rượu.
Cảnh tượng như thế này Tam Hoa nương nương đã thấy nhiều.
Nhất là thời điểm ở Hòa Châu, thường xuyên đánh xong yêu quái sẽ có người đến đưa tiễn bọn hắn như vậy.
Rượu Tam Hoa nương nương cũng đã uống qua.
Nó có mùi khác với nước nhưng có vị gần giống nước.
Theo phán đoán của Tam Hoa nương nương, đây hẳn là một loại nước mà mọi người sẽ uống vào những thời điểm đặc biệt hoặc những dịp đặc biệt, mặc dù không có mùi vị nào khác, nhưng giống như rất có ý nghĩa.
Đáng tiếc mình ngủ được mơ mơ màng màng quên biến thành người, bằng không thì cũng có thể uống một chén rượu tiễn biệt.
"Đa tạ Hàn đại nhân!”
Hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
"Đây chỉ là số tiền nhỏ mà Hàn mỗ cảm thấy trò chuyện với tiên sinh tìm tới duyên, bản thân muốn giúp đỡ tiên sinh một ít lộ phí, một chút tâm ý, cũng không có bao nhiêu, khả năng cũng chỉ không khác gì tiên sinh bán một con thỏ rừng!”
Hàn đại nhân lại móc ra một túi tiền đưa ra, nói:
“Chỉ nguyện tiên sinh sau này vân du thiên hạ, có thể đi được thong dong một chút, mời tiên sinh nhất định phải nhận lấy!”
Đôi mắt của mèo Tam Hoa chợt đọng lại, chăm chú nhìn túi tiền kia. Cảnh tượng như vậy nàng cũng đã gặp qua không ít.
Người Đại Yến thật sự giống như rất thích đưa tiền, nhất là cho đạo sĩ và hòa thượng tiền. Đáng tiếc đa phần đạo sĩ đều sẽ không nhận, chỉ có rất ít thời điểm mới có thể nhận.
Thật sự là đáng tiếc.
Có thể bằng với việc bán một con thỏ.
Quả nhiên, đạo sĩ đã cự tuyệt.
Thật tốt nếu Tam Hoa nương nương ở đó, bọn họ có thể đưa cho Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương sẽ nhận lấy.
Mèo Tam Hoa nghĩ như vậy, thần sắc lại giống như thường ngày, chỉ là ánh mắt chuyển động, nhìn về phía hai đứa thiếu niên này vẫn đang nhìn khắp nơi, tìm kiếm Tam Hoa nương nương khắp nơi, lại liếc nhìn về phía Lâm Thường.
Lâm Thường cũng mang theo vài thứ.
"Tiên sinh còn muốn tiếp tục đi đến phía bắc, sẽ càng ngày càng hoang vu, cũng sẽ càng ngày càng loạn. Tuy tiên sinh bản lĩnh cao siêu, nhưng tiếp tế ven đường cũng khó khăn, nhà chúng ta cũng không có đồ vật gì tốt tặng cho tiên sinh, vì vậy mang cho tiên sinh một bọc nhỏ thịt hong khô cùng với sữa khô, đều là nhà chúng ta tự mình làm, mang lên thảo nguyên để bán những gì chưa bán hết, tiên sinh nếu trên đường không có gì để ăn, có thể dùng đến lấp đầy bao tử!”
Mèo Tam Hoa bí mật quan sát, mặt lộ vẻ suy tư.
Loại vật này thông thường đạo sĩ sẽ nhận lấy.
Nhưng có thời điểm nàng sẽ cảm thấy kỳ quái.
Nhiều khi là mình và đạo sĩ giúp người khác việc gì đó, người khác sẽ mới tặng đồ cho bọn hắn, nhưng lại có đôi khi, mình và đạo sĩ không có giúp người khác bất cứ chuyện gì, cũng sẽ được người khác tặng đồ.
Quả nhiên, đạo sĩ nhận lấy.
"Đa tạ túc hạ!”
"Tiên sinh nhất định phải cẩn thận!”
"Đêm qua túc hạ nghe nói đến sự tình của lệnh lang, không biết lệnh lang lúc trước là thủ hạ của vị kia tướng quân nào, tại hạ đi đến biên cảnh, nếu như gặp phải, cũng tốt thay túc hạ hỏi một chút, mời hắn viết một phong thư gửi về nhà!”
"Trước đây ta gửi thư, là tại Liêu Tân quan, nói chung ở tại giao giới của Ngôn Châu và Việt Châu, dường như là kỵ binh dưới trướng một vị tướng quân họ Ban. Trưởng tử họ Lâm tên Du, dáng người cao, nước da ngăm đen, trước đó tướng quân nói hắn kỹ thuật cưỡi ngựa tỉnh xảo tác chiến dũng mãnh, đề bạt hắn làm đội trưởng, còn để hắn viết thư về cho nhà!”
"Tại hạ ghi nhớ!”
Tống Du nói dừng lại, do dự một chút, mới uyển chuyển nói:
“Tuy nhiên lúc này phương bắc đại loạn, nghe nói trước đây lúc người Tây Bắc xuôi nam, Trần Tướng quân không tọa trấn tại phía bắc, mấy cửa khẩu biên cảnh đều từng thất thủ, rất nhiều quân đội cũng đều bị xáo trộn, tại hạ cũng chưa chắc có thể tìm được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận