Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 161: Thị trấn yêu quái bên trong núi (2)

Tiếng kêu lanh lảnh cũng đột ngột dừng lại.
Tống Du vẫn như cũ từng bước chậm rãi, đi về phía trước.
Ánh sáng chiếu từ phía dưới hắt lên, lúc này bọn họ đứng trên cao nhìn xuống, tầm nhìn thoáng đãng, đưa mắt về nguồn sáng ấy vạn vật bên dưới cũng dần dần hiện lên rõ ràng từng chút từng chút ở trước mắt.
Đúng là một thị trấn!
Mà lại còn là một thị trấn cực kỳ náo nhiệt, nằm ngay tại phía dưới ngọn núi này, chiếm diện tích rất rộng, không chỉ đèn đuốc sáng trưng mà ở giữa còn đang đốt một đống lửa lớn.
Mèo Tam Hoa quan sát phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ừm."
Tống Du gật gật đầu đồng tình với nàng.
Nơi này cách thị trấn có quan phủ, quân đội canh giữ hoặc thành trì gần nhất tối thiểu cũng có hơn trăm dặm đường, nơi này theo lí thì không thể có một cái thị trấn to như thế. Hơn nữa thị trấn căn bản không hoạt động vào buổi tối, càng không tọa lạc bên trong núi rừng hoang vu như thế này.
"Đi đến đó bái phỏng một chút."
Tống Du tiếp tục đi xuống núi.
Đường núi chỉ rộng ba thước, ban ngày đi còn đỡ, những ban đêm đi phải hết sức cẩn thận.
Suốt dọc theo con đường núi, đi càng xa, nhìn càng gần, cả người như bị nhuốm trong một màu đen kịt, ở giữa có đoàn sương mù, khi đi xuyên qua sương mù, có cảm giác lạnh lẽo rõ ràng làm cho người ta hốt hoảng.
Con đường dường như dài hơn so với trong tưởng tượng.
Càng đi tới càng không khỏi có cảm giác giống như đã không còn bước trên con đường ấy nữa, không biết đi đến nơi nào, con đường cũng càng ngày càng rộng, cảnh trí bên đường cũng có biến hóa, xuất hiện thêm rất nhiều đại thụ mà vốn không có trên núi này, cũng có thêm nhiều lối rẽ vốn không nên có, nhưng ánh sáng hắn nhìn thấy từ trên ngọn núi trước đó càng ngày càng gần và sáng hơn.
Cũng bắt đầu gặp được người đi đường.
Người đầu tiên còn tốt một chút, nhìn không khác gì người bình thường.
Người thứ hai thì lại sắc mặt trắng bệch, con mắt lồi ra, lưỡi le ra, nếu nói là quỷ thắt cổ, lại càng giống là bị ghìm chết.
Người thứ ba dáng người cường tráng đến bất thường, trên cổ hắn mọc một cái đầu heo.
Còn trông thấy một con nai núi, lặng lẽ đi tới.
Tất cả họ đều mang hoặc ngậm theo những chiếc đèn lồng có kích cỡ khác nhau.
Tống Du quan sát bọn họ trong phạm vi lễ tiết, trên mặt vẫn tỏ ra vẻ thong dong tự nhiên như cũ, tiếp tục đi về hướng đó.
Mèo Tam Hoa đi theo bên cạnh hắn, nhưng không còn chạy về phía trước nữa, mà gần như đi sát bên chân hắn, khiến hắn suýt chút nữa giẫm lên người nàng mấy lần.
Dần dần, gặp phải "Người" càng ngày càng nhiều.
Có người đi cùng hướng với bọn hắn, họ đến từ những con đường khác nhau, hòa nhập vào đường cái và đi đến nơi có ánh sáng. Cũng có những người đi ngược hướng với bọn hắn, đi từ hướng đống lửa ngược lại đây, sau đó tách ra đi vào những lối rẽ khác nhau, những lối rẽ này đều bị bao phủ trong sương mù dày đặc, không nhìn thấy rõ phương hướng như thế nào.
Điều không ngoại lệ chính là bọn họ mỗi người đều mang đèn lồng, đủ loại hình dạng và kích cỡ, lớn nhỏ đều có, có người xách trong tay, có người đeo trên cổ, có người lại ngậm lên môi, , mỗi người tự thắp cho mình một mảnh ánh sáng, chút ánh sáng nhỏ ấy dần dần hội tụ thành một con rồng sáng uốn lượn trên con đường núi phủ đây sương mù này, cảnh tượng đặc biệt như thế, nhất thời làm hắn cảm thấy xinh đẹp vô cùng.
Cũng có người phát hiện ra Tống Du.
Lúc này, sự khác biệt lớn nhất giữa Tống Du và bọn họ có lẽ chính là tấm đạo bào trên người hắn.
Có lẽ một số con quỷ có thể ngửi thấy thứ gì đó khác.
Thế là những “người” này đều nhìn hắn chằm chằm.
Mèo Tam Hoa có chút khẩn trương, càng nép lại gần hắn hơn.
Tống Du lại không thèm để ý, một đường đi về phía trước.
Cho đến khi hắn thực sự bước vào thị trấn này, trước mắt đã trở nên sáng ngời.
Đại Yến là nước có cuộc sống về đêm rất phong phú, Dật Đô lại là thành trì đứng thứ ba trong thiên hạ, nhưng ban đêm ở đấy còn không sáng bằng nơi này, phỏng chừng chỉ có khi hội chùa, hoặc lễ trung thu, mừng năm mới mới so được với nơi đây.
Tống Du vừa đi vừa nhìn, vừa xem vừa nghĩ.
Thị trấn này hiển nhiên không phải ngày nào cũng mở, có lẽ giống như thị trấn của con người, cách vài ngày mới mở một lần, thậm chí có thể giống như khi hội chùa, một năm chỉ có một lần hoặc vài lần, bởi vậy mới có nhiều sơn quỷ yêu tinh tới như thế.
Một số sơn quỷ yêu tinh đã hoàn toàn hóa thành hình người, dáng dấp giống như người, nếu không phải dạng người tuấn mỹ thì chính là dạng người kì lạ. Một số thì còn duy trì đặc thù khi hóa hình, thậm chí có một số vẫn còn là thân xác động vật. Cũng có một số con quỷ dáng vẻ qua loa hoặc dứt khoát để nguyên bộ dáng trước khi chết. Nơi đây có cả những sơn tinh yêu quái mà người bình thường chưa bao giờ biết đến, quả thật là muôn hình vạn trạng. Ngay cả Tống Du đã tu hành ở Âm Dương sơn nhiều năm như vậy, đôi khi cũng sẽ có liên hệ với quỷ quái cũng đều chưa từng gặp qua nhiều chủng loại yêu tinh quỷ quái đến như vậy.
Lại quan sát phiên chợ lần này, khắp nơi đều là đèn lồng, ngọn lửa bên trong đặc biệt rực rỡ, dưới đèn đuốc sáng trưng đó, khắp nơi đều là quầy hàng, thậm chí bên cạnh còn có phòng ốc phong cách cổ xưa lấy mặt tiền làm thành cửa hàng.
Có vô số yêu tinh quỷ quái đi qua lại ở đây.
Về phần những vật phẩm bọn họ mua bán, cũng không phải rất hiếm lạ mà chủ yếu chỉ là những thứ bình thường.
Nồi bát lò chảo được hoan nghênh nhất, còn có các loại vải vóc may y phục, kim loại để chế tạo đao cụ, quả dại vào ngày xuân trong núi vừa kết, nấm vừa hái, có quầy bán gà rừng cá thỏ, quầy rau quả thịt, còn bán các loại côn trùng, có phần khác với những gì được bán ở phiên chợ của con người, nhưng nhìn chung sự khác biệt không nhiều, bản chất là như nhau.
Đây là đủ loại củi gạo dầu muối, là khói lửa nhân gian giữa chốn rừng sâu núi thẳm này.
Tống Du mang theo mèo Tam Hoa và hồng mã, chậm rãi tản bộ đi xuyên qua phiên chợ.
Chỉ là vô luận hắn đi tới chỗ nào, chỗ đó đều sẽ yên tĩnh một cái, giống như có một con quái vật đi vào phiên chợ của con người, tất cả mọi người quay đầu, nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, chờ hắn đi qua rồi mới xì xào bàn tán.
Tống Du mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ:
"Là con người kìa!"
"Con mèo kia giống như đã thành tinh."
"Con ngựa này cũng không tầm thường."
"Người này tại sao lại tới đây?"
"Tại sao hắn không sợ chúng ta?"
"Lại là không cẩn thận đi nhầm vào sao? Sao mấy năm gần đây toàn có người lạc vào? Bọn họ đang muốn làm gì?
"Có thể là do con mèo kia mang vào? Thật là làm hư quy củ."
"Có thể lắm! Tên kia còn là một đạo sĩ đấy!"
"Đạo sĩ?"
"Ngươi xem hắn mặc đạo bào kia kìa..."
"Ồ..."
Tống Du vừa quay đầu lại, bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, tất cả đều vội vàng tránh né ánh mắt của hắn, không nhìn thẳng vào hắn, đợi hắn rời đi mới nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Mèo Tam Hoa nhẹ nhàng kéo ống quần dưới chân hắn.
"Không sao."
Tống Du ôn nhu nói với nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này thật sự là mở mang tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận