Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 183: Bắt Chuột Ban Đêm (2)

Nhưng mà ngay cả một câu hắn cũng nói không nên lời, chỉ có thể nghe đạo nhân kia nói với hắn:
"Quan nhân an tâm đi.
"Nếu tại hạ muốn hại tính mạng quan nhân, tại hạ đã có thể nhẹ nhàng ra tay, nhưng so với lấy tính mạng quan nhân, tại hạ lại càng hi vọng quan nhân có thể thực sự ăn năn hối lỗi, từ đây hướng thiện.
"Tại hạ ở tại lầu hai bên trái của khách điếm Tĩnh Phúc , phòng chữ địa số 2, pháp thuật này của quan nhân mỗi ngày vào rạng sáng và lúc giữa trưa sẽ giải khai một khắc, sau một khắc sẽ khôi phục lại như cũ, sau khi túc hạ suy nghĩ kỹ càng, có thể tới tìm ta. Lúc đến cần mang theo một ly rượu nhạt cùng ba nén bạc.”
Nói xong đạo nhân liền rời đi.
Mèo Tam Hoa bên cạnh cũng đi theo.
"Ưm ưm ưm..."
Lý đại quan nhân con mắt mở to muốn nứt, thế nhưng hắn có cố gắng như thế nào, đạo nhân kia đều không quay đầu lại, ngược lại là mèo Tam Hoa nọ liên tục quay đầu nhìn hắn mấy lần, mặt mũi tràn đầy hiếu kì, người qua lại trên đường cũng ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Đây cũng không phải là chuyện không thể nói chuyện đơn giản như vậy, miệng nếu mở không ra thì làm sao ăn cơm uống nước được nữa.
Lý đại quan nhân tròng mắt chuyển động.
Quay người trở lại trong nhà, lặng lẽ nhìn đạo nhân kia đi xa, lại chờ một lát rồi vội vàng chạy về hướng ngoại thành.
Tuy nhiên, hắn ta cũng rất thông minh, cố tình đi vòng quanh rất nhiều vòng còn thường xuyên dừng lại nhìn phía sau xem có ai đi theo hay không, sau khi xác định không có, mới trực tiếp chạy thẳng đến một nơi kín đáo nằm ở thành đông.
Đây chính là nơi cung phụng Linh Mẫn Đại Tiên.
Hắn lại tiếp tục ở đây một mực chờ đợi cho đến nửa đêm.
Miệng quả nhiên khôi phục, khôi phục đến hoàn chỉnh không có chút nào dị dạng.
Lý đại quan nhân lập tức đốt hương quỳ xuống, cúi đầu liên tục bái lạy trước tượng thần của Linh Mẫn Đại Tiên, kể rõ ràng một năm một mười cho đại tiên nghe chuyện xảy ra hôm nay với hắn, còn đặc biệt nói đến chuyện đạo nhân kia nói xấu Linh Mẫn Đại Tiên là yêu vật, sau đó thỉnh cầu Linh Mẫn Đại Tiên giúp hắn giải trừ pháp thuật của yêu đạo này.
Những tên lưu manh vô lại này xác thực rất xấu xa, nhưng hắn lại thực sự rất tôn kính đối với Linh Mẫn Đại Tiên, vừa tin tưởng vào pháp lực của Linh Mẫn Đại Tiên vừa một mực thành tâm thành ý dâng hương triều bái.
Đa số thời điểm Linh Mẫn Đại Tiên cũng rất linh nghiệm.
Lý đại quan nhân cảm thấy dựa vào pháp lực của đại tiên, giải trừ pháp thuật trên người mình hẳn là rất dễ dàng.
Cũng chỉ là một tiểu đạo sĩ thôi.
Tuy nhiên, sau khi kể xong, lại chờ một lát, hắn chỉ thấy trước mặt nhang khói lượn lờ, như thường lệ, tất cả chúng đều bay về phía bức tượng của Linh Mẫn Đại Tiên, nhưng lại không thấy Linh Mẫn Đại Tiên đáp lời.
Lý đại quan nhân cũng không dám lên tiếng, chỉ yên tĩnh chờ đợi.
Cho đến khi ba nén hương đã cháy hết.
Tượng thần trước mặt giống như sống lại, trở nên sinh động hơn, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, một giọng nói đột nhiên phát ra từ không trung:
"Hắn ở đâu?"
Thanh âm kia mờ mịt, từng chữ đầy uy nghiêm.
Lý đại quan nhân vội vàng cúi đầu xuống: "Nghe hắn nói là phòng chữ địa số 2, lầu hai bên trái, khách điếm Tĩnh Phúc…”
"Trông hắn như thế nào?"
"Tuổi trẻ thanh tú, cao bằng ta, người gầy, nhìn hơn hai mươi tuổi." Lý đại quan nhân cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng đầu lên: "Đại tiên là định..."
"Chỉ là một tiểu đạo sĩ, học được một ít thủ đoạn lừa gạt nhỏ, đã không biết trời cao đất dày, dám vũ nhục bản tiên, ta muốn đích thân đi gặp hắn một lần."
"Miệng của ta..."
"Việc rất nhỏ, không cần sốt ruột."
"Được."
Dứt lời, tượng thần liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Lý đại quan nhân đứng nguyên tại chỗ chờ, vốn cho rằng Linh Mẫn Đại Tiên nói "Việc rất nhỏ, không cần sốt ruột" thì sẽ rất nhanh có thể giải trừ cho hắn, nhưng hắn chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc hắn nhịn không được muốn nói thêm gì đó, lại phát hiện miệng của mình đã lại không mở ra được.
Lý đại quan nhân sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Linh Mẫn Đại Tiên vậy mà không giải trừ pháp thuật cho mình.
Chẳng lẽ là Linh Mẫn Đại Tiên đã quên?
Hay là đang bất mãn với biểu hiện của mình nên cố ý giáng tội?
Mặc kệ như thế nào, nếu sớm biết như vậy, dù sao hắn cũng nên đi uống chén nước.
Hiện tại chỉ cảm thấy khát muốn chết.
Đã là canh tư, ngoài cửa sổ là bóng đêm một màu đen kịt.
Nếu là thành lớn như Dật Đô, lúc này có lẽ còn có mấy tên say rượu đi lại ồn ào trên đường, hộp đèn trên mấy cửa hàng còn chưa đốt lên hết. Nhưng ở thành nhỏ như nơi đây, lại là hoàn toàn yên tĩnh cùng tối tăm.
Nhưng đó cũng chỉ là đối với người bình thường mà nói.
Nhưng nói với động vật họ mèo, trong bóng đêm như thế này vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, đồng thời trong đêm cũng có rất nhiều động tĩnh.
Nhất là Tam Hoa nương nương.
Tiếng hít thở và tiếng ngáy của những vị khách ở phòng bên cạnh, tiếng gió đêm thổi qua mái hiên, tiếng xào sạt của y phục đem phơi nắng lúc sáng, còn có âm thanh rất nhỏ phát ra từ hang chuột ở chân tường dưới lầu.
"Hửm?"
Bỗng nhiên có gì đó không ổn.
Mèo Tam Hoa vốn đang nấp trên giường chạy lên hai bước, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên bậu cửa sổ không một tiếng động, sau đó mở ra, dựa vào cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Chỉ thấy một bóng dáng thấp bé đang đi bộ trên đường tiến tới đây.
Bóng người kia thân cao không đến nửa người, mặc một thân y phục của người, mập mạp, đi đường thích dựa vào chân tường mà đi, lung la lung lay, đi được một đoạn là dừng lại nhìn hai bên một chút.
"Là chủ quán bán hương trên núi à?
Không phải!
Nhưng nhìn rất giống chủ quán kia!
Mèo Tam Hoa cũng không lên tiếng, lại thò đầu ra cửa sổ dò xét nhiều lần, gật đầu một cái, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy bóng dáng thấp bé kia đi đến cửa khách điếm, liền dừng lại, sau đó ngửa đầu nhìn lên trên lầu. Đương nhiên, Tam Hoa nương nương từng dựa vào bắt chuột thành thần, là không thể nào bị một con chuột phát hiện ra hành tung.
Phía dưới có động tĩnh rất nhỏ truyền đến.
Bóng dáng thấp bé kia lại nhìn lên trên lầu.
Mèo Tam Hoa cơ hồ là làm theo bản năng, nháy mắt trốn vào trong góc phòng, co lại thân thể che giấu, chỉ chừa một đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận