Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 864: Chủ nghĩa Đại Miêu tử! (2)

Nói là con Thanh long nhỏ, nhưng cũng so với cánh tay của Tam Hoa nương nương dày hơn không ít, mà bàn tay của nàng cũng nhỏ, ngón tay ngắn nhỏ trắng trẻo nắm lấy con rồng xanh nhỏ mười phần khó khăn, nhưng lại bóp lấy rất chắc chắn, mặc cho con rồng nhỏ này trên tay nàng không ngừng giãy giụa cũng không nhúc nhích được tí nào, thậm chí ngay cả đôi mắt của nàng cũng không chớp, chỉ ngửa đầu nhìn chằm chằm đạo nhân.
Sau khi cho đạo nhân nhìn thấy con rồng nhỏ màu xanh, nàng lại thả lại vào bên trong hầu bao của mình, cúi đầu tìm một trận, lại cầm ra con cá đưa cho hắn nhìn, như cũ đập mạnh và giãy giụa trên tay nàng, mà nàng như cũ không nhúc nhích chút nào, chỉ ngửa đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm đạo sĩ.
"Đây là tiểu Thanh Long, một loại tôm!"
"Tiểu Thanh Long!"
"Vâng!"
"Con tôm!"
"Vâng!"
"Vậy nó tại sao không có cái kẹp?"
Giọng nói nhẹ nhàng và tinh tế, rất là dễ thương. "Có những con tôm có cái kẹp, có những con không có, nhưng tôm trong biển thì vô vàn loại khác nhau, đa dạng hơn nhiều so với ở sông ngòi hồ nước, hình dáng thế nào cũng có!"
"Còn con cá này thì sao?"
Vừa nói vừa muốn đem con cá mú đá vừa mới thả lại hầu bao lần nữa lấy ra đến đạo nhân nhìn xem. "Không cần lấy ra nữa đâu!"
"Phải lấy ra!"
Tiểu nữ đồng quật cường lại đem nó lấy ra:
"Ngươi nhìn xem!"
"Thấy rồi, đây là cá mú đá!"
"Cá mú đá !"
"Đúng thế!"
"Ngươi nhìn thấy con cá này bao lớn!"
"Trông thấy!"
"So với mèo còn lớn hơn!"
"Thấy rồi!"
"Còn rất béo tốt nữa!"
"Thấy rồi!"
"Nhặt được!"
"Tam Hoa nương nương lợi hại!"
"Đúng vậy!"
Tam Hoa nương nương rốt cục vừa lòng thỏa ý liên tục nói ra. Về sau chính là phụ nhân đào con ngao. Kỹ năng này dường như phức tạp hơn một chút, Tam Hoa nương nương không nghĩ ra nàng làm thế nào biết được con ngao đang đi về hướng bên nào, thế là nàng theo đuôi một hồi lâu, theo nàng tự xưng, bây giờ nàng đã nắm giữ nó. "Những thứ này thật ngu xuẩn a, cũng không biết chạy, ngay cả người ngu ngốc cũng có thể bắt được!"
Tiểu nữ đồng nói với hắn:
"Mà lại có rất nhiều!"
"Những con mà Tam Hoa nương nương hiện tại đã bắt được này, đều đã đủ cho chúng ta ăn trong hai ngày phải không?"
"Không đủ!"
Tam Hoa nương nương cất bước một mình đi về phía trước, không chút nghĩ ngợi nói với hắn:
"Về sau chúng ta phải đi trên biển, còn không biết phải mất bao lâu, chúng ta phải giấu thêm nhiều chút ăn, mới sẽ không bị chết đói!"
"Thế nhưng là chúng ta có cần câu cá, trên biển cũng có thức ăn ăn không hết!"
"Không đủ!"
"Vậy được rồi...!"
Tống Du cũng là không tranh luận với nàng, nhếch miệng mỉm cười, đối với nàng hỏi một câu:
"Vậy ta có thể đi cùng một chỗ với Tam Hoa nương nương không?"
"Có thể!"
"Vậy thì đa tạ Tam Hoa nương nương!"
Tống Du dừng lại một lúc, nói ra:
"Thế nhưng là Tam Hoa nương nương vì sao phải triệu một con sói ra?"
"Bởi vì Tam Hoa nương nương là một đứa trẻ, phàm nhân trông thấy Tam Hoa nương nương là một đứa trẻ, sẽ cảm thấy Tam Hoa nương nương yếu ớt, rất dễ bắt nạt, có thể sẽ đến đoạt cá của Tam Hoa nương nương. Thế nhưng là nếu như bên cạnh Tam Hoa nương nương có thêm một con sói đi cùng như thế, bọn họ cũng không dám đến đoạt!"
"Tam Hoa nương nương thật sự là thiên tài!"
"Đúng a!"
Tiểu nữ đồng một bên đáp trả, một bên ngồi xổm xuống, dùng đao coi như cái xẻng, cũng cào ra một cái hố trên cát, sau khi biết được phương hướng đại thể của nó, bỗng nhiên dừng sức, tại phía sau miệng hố trong nháy mắt một trận đào mạnh, bãi cát liền có thêm một cái hố sâu, hạt cát trộn lẫn với nước biển, căn bản không thấy rõ bên trong là thứ gì. "Mà lại có sói, còn có thể xin nó giúp Tam Hoa nương nương cầm bắt những thứ mà bản thân kiếm được!"
"Vậy Tam Hoa nương nương làm sao không gọi con sói lấy giúp?"
"Tam Hoa nương nương muốn tự mình lấy!"
Tiểu nữ đồng một bên đào lấy một bên hướng hắn nói. "Tam Hoa nương nương không mệt sao?"
"Không mệt!"
Vừa mới đáp xong câu này, tiểu nữ đồng liền rút tay ra ngoài. Lúc này trên tay của nàng đã nắm lấy một con ngao trúc, mà nàng mặc dù biểu lộ vẫn như cũ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại là sáng ngời trước nay chưa từng có, ngay lập tức đứng dậy, giơ tay cao lên cầm cho đạo sĩ nhìn. "Đạo sĩ, ngươi nhìn!"
"Tam Hoa nương nương thật tuyệt vời!"
"Đây là con gì?"
"Nó là con ngao!"
"Con ngao!"
"Ừm!"
"Ngươi đã ăn con ngao chưa?"
"Đã ăn, mà lại rất thích!"
Tiểu nữ đồng nhất thời sắc mặt cứng lại, đôi mắt càng sáng hơn mấy phần, biểu lộ cũng càng nghiêm túc mấy phần. Đem con ngao này tiện tay nhét vào bên trong hầu bao, trong quá trình động tác này, nàng đã nghiêng đầu sang chỗ khác, một ánh mắt sắc bén như đại bàng, quét mắt trên bãi cát, tìm kiếm lấy bất kỳ một cái hang con ngao nào. "Ngươi đi theo Tam Hoa nương nương!"
"Muốn ta hỗ trợ sao?"
"Không cần!"
"Muốn ta hỗ trợ xách hầu bao không?"
"Không cần!"
"Vậy ta làm cái gì đây?"
"Đi theo! Nhìn Tam Hoa nương nương bắt!"
"Được...!"
Đây là chủ nghĩa "Đại Miêu tử" khiến người ta không biết làm thế nào. Tống Du nhịn không được lộ ra ý cười. Lập tức đi theo ở sau lưng nàng, trơ mắt nhìn xem nàng ở trên bờ cát đào chí ít mấy chục cái hang, bảy tám cái trong số mười cái đều có thể chuẩn xác đào ra được con ngao, còn lại thất bại, chính là Tam Hoa nương nương phụ trách cau mày nhụt chí nói chạy mất, Tống Du thì phụ trách nói bản thân cái hang đó là trống không, ngoài ra hắn không có những nhiệm vụ nào khác có thể làm. Tuy nhiên không có chuyện gì làm không có nghĩa là không dùng được, hắn lúc này, trên bản chất hắn là một loại đạo cụ tô đậm cho không khí, tăng lên thể nghiệm của Tam Hoa nương nương đi biển bắt hải sản. Hiển nhiên hầu bao của Tam Hoa nương nương đã rất nhanh chứa không nổi, con ngao đều được nhét chọc vào đường may, Tống Du vội vàng hô:
"Đủ rồi đủ rồi...!"
"Ngô?"
"Đã đủ làm một nồi lớn!"
Tống Du bất đắc dĩ nói:
"Chỉ là ăn một thứ cũng không tốt!"
"Đúng nga...!"
Tam Hoa nương nương lúc này mới bỏ qua cho con ngao. Chỉ là nàng lại vẫn không muốn đi trở về, mà chính là vẫn như cũ đi lên phía trước, không ngừng quay đầu trái phải, một đôi mắt nhìn khắp nơi, nghiêm chỉnh đã trầm mê trong đó, không cách nào tự thoát ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận