Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 175: Hoàng hôn nâng chén chúc đông phong (2)

Bầu không khí trong vô thức dịu đi một chút.
Tống Du hiếm khi được gặp sự tồn tại không tầm thường như vậy, Sơn Thần cũng khó có thể gặp được người nào có tư cách cùng hắn trò chuyện với nhau, lại có sẵn quan hệ với vị tiền bối tổ sư kia, hai người bọn họ dường như không còn quan tâm đến cuộc “luận bàn” nho nhỏ trước đó nữa, mà còn ngồi đối diện nhau trong mái đình vừa hóng gió vừa nói chuyện phiếm một phen.
Hai người thảo luận với nhau từ chuyện trong thiên địa đến chuyện trên thiên đạo, từ bản triều cho tới tiền triều, nói từ vị tổ sư mà Sơn Thần nhận biết cho đến vị tổ sư đầu tiên lập nên Phục Long Quan ngày nay, lại nói từ Ngũ Hành linh pháp nói đến thuật pháp Bốn Mùa Luân Chuyển, cuối cùng thậm chí còn nói đến bản thân Sơn Thần và con đường thần đạo đang dần dần hưng thịnh. Toàn bộ quá trình đều thoải mái và tùy ý không có bất kỳ chút vướng mắc nào, người bên ngoài nhìn vào chỉ sợ rất khó tưởng tượng hai vị này mới vừa rồi còn huyên náo với nhau bằng thanh thế to lớn.
Người tu đạo lúc đầu cũng là như thế.
Chỉ thấy gió núi không biết từ nơi nào thổi đến, thổi xuyên qua những cành tùng nhô ra, không rõ nó thổi khắp mái đình hay chỉ thổi xuyên qua mái đình, tóm lại chưa từng dừng lại, mặt trời cũng đang dần ngã về tây.
Sơn Thần giương mắt nhìn chân trời: "Không còn sớm nữa."
"Mặt trời vẫn chưa lặn."
“Ngươi còn không biết, đi về phía trước thêm mấy dặm đường, sau đó đi hướng bên phải của ngọn núi, cả vùng núi chỗ ấy nở đầy hoa Khương Phác. Ta tới đây chờ ngươi, vốn là muốn nhắc nhở ngươi đi xem." Sơn Thần dừng một chút: “Hoa Khương Phác này vốn là từ một cây đầu tiên do vị sư tổ kia của ngươi năm đó gieo trồng xuống, sau đó nó dần phát triển thành như ngày hôm nay, mỗi khi nó nở hoa sẽ phủ lên thảm màu cho cả một vùng núi rộng lớn, thời gian nó nở chính là trong mấy ngày này, mà hôm nay là vừa vặn tốt nhất, bây giờ ngươi đi nhanh hơn một chút, còn có thể đuổi kịp.”
"Đúng là như vậy!"
Bởi vậy Tống Du cũng không còn ý định ở lại, vội vàng đứng lên, cung cung kính kính: "Vậy không thể làm gì khác hơn là nói lời tạm biệt với các hạ. Đa tạ trà của các hạ, đa tạ các hạ trò chuyện với ta, cũng đa tạ các hạ nhắc nhở. Về phần ngôn ngữ mạo phạm lúc trước, thật sự là không nên, thỉnh các hạ bỏ qua, tốt nhất là hãy quên nó đi."
"Nói chuyện với ngươi rất vui, không cần nói thêm gì cả."
Sơn Thần lắc đầu nói với đạo nhân: "Dù sao cũng có thể xem là do ta thất lễ trước."
"Tuy là như thế, nhưng tối qua các hạ không đến gặp ta vì sợ quấy nhiễu đến cuộc gặp gỡ kết giao kỳ diệu của ta cùng vị quỷ huynh kia, hôm nay lại thiết lập nên mái đình này, tự mình pha một bát trà ngon mời ta nghỉ ngơi giải khát, thiện ý của cả hai điều ấy đều không phải là giả, tại hạ mở miệng mạo phạm, kỳ thật cũng có chút vô lễ."
Tống Du vừa nói vừa nhìn xuống tách trà trên bàn, cười nói tiếp: "Nói đến vô lễ. Chỉ cảm thấy các hạ vốn là Tinh Linh do thiên địa dựng dục ra, thuần khiết vô cùng, ở giữa giữa những ngọn núi lớn này, càng là pháp lực vô biên, thần linh trên Thiên Cung sợ rằng có rất ít người lợi hại hơn các hạ. Theo lý mà nói các hạ không nên bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, cần gì phải miễn cưỡng mình đi học những khúc chiết của nhân loại? Giống như bây giờ thẳng thắn thổ lộ tâm tình, không phải cũng rất tốt sao?"
Sơn Thần nhíu mày, không nói gì.
Tống Du mỉm cười lại chắp tay một cái: "Mấy chục mấy trăm năm về sau, một khi lại có hậu nhân Phục Long Quan đi ngang qua nơi đây, các hạ nếu còn muốn thăm dò một phen, nên xuống tay nặng hơn một chút nữa mới đúng."
Nói xong cười một cái, liền bước ra khỏi đình rời đi.
Gió lớn khuấy động, sương mù lưu chuyển.
Những cây thông và cây bách trên núi cách đó không xa dường như đang vẫy tay chào và khi quay đầu nhìn lại, mái đình kia đã biến mất một cách lặng lẽ, gốc cây rất có ý cảnh đón khách nọ cũng không còn nữa, dốc núi cùng con đường bị phá hủy bởi cơn giận dữ của Sơn Thần vừa rồi cũng đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu trong vô thức, hết thảy phảng phất như cảnh trong mộng.
"Đi thôi."
Tống Du nói với mèo Tam Hoa, dẫn đầu đi về phía trước.
"Đạo sĩ!"
"Hửm?"
"Đó là ai?"
"Sơn Thần."
"Là Sơn Thần sao..."
"Đúng vậy đó, nhưng cũng không phải là Sơn Thần hay Lộ Thần bình thường, hắn là thần được vùng núi lớn này sinh ra một cách tự nhiên, là linh hồn của ngọn núi này.”
"Có lợi hại không?”
"Rất lợi hại."
"Nước đó là nước gì?"
"Nước nào?"
"Nước trong chén."
"Là trà."
"Có độc!"
"Thế thì không có."
"Thật là khó uống !"
"Đúng vậy đó."
Hai bóng người, một lớn một nhỏ dần đi xa, con ngựa phía sau thành thật đi theo, vừa rồi núi đổ đất nứt, mặc dù nó rất sợ hãi, nhưng cũng chưa từng chạy mất một mình.
Đi tới phía trước thêm vài dặm, trên đất có một tảng đá vô cùng lớn cản đường.
Dù vậy bên cạnh nó lại có một con đường nhỏ.
Tống Du vừa gặp một lần liền hiểu ra, thế là theo lối đó rẽ phải lên núi, dọc theo con đường nhỏ xuất hiện một cách không thể giải thích này.
Còn chưa lên đến núi, mới đi được một nửa, từ xa xa đã trông thấy hoa Khương Phác nở khắp núi.
Hoa Khương Phác còn gọi là hoa Tân Di.
Hay Vọng Xuân Hoa, Tử Ngọc Lan, Mộc Lan cũng chính là nó.
Dù gọi là “Tử” Ngọc Lan, nhưng hoa của nó lại có màu hồng.
Đặc điểm lớn nhất của hoa Khương Phác là màu hồng, hồng hơn đại đa số các loại hoa có màu hồng, khi hoa nở lá cây còn chưa mọc ra, trên nhánh cây tất cả đều là hoa, cả cái cây đều như bị biến thành màu hồng, nhìn thoáng qua giống như cùng một màu, hồng đến mơ màng, hư ảo.
Nếu là khắp núi đều nở đầy loài hoa này, ánh nắng vừa chiếu, sắc hồng của mỗi cây lại có sắc thái khác nhau, có cành hồng đến muốn trở thành màu đỏ, có cành lại nhạt đến xuyên thấu, tất cả đều có trong vùng núi rộng lớn này, thậm chí chỉ có dùng hai chữ mộng ảo mới có thể hình dung.
Thế nhưng nó lại thực sự là hoa được mọc lên từ thế gian trần tục này.
Tống Du dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên một lúc lâu, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi dọc theo con đường lên núi, tiến vào bên trong rừng cây.
Lúc này, những bông hoa lại ở trên đỉnh đầu họ.
Hoa Khương Phác không phải cây thân thảo, không phải thân cây bụi, nó là cây cao, mặc dù rừng cây rậm rạp, những người bị hấp dẫn đi ở trong đó cũng không thể chạm tới được đóa hoa, thậm chí nửa thân dưới của cây một cái cành cũng không có, chỉ có thể chạm tay vào thân cây trụi lủi trong rừng. Nhưng nếu là ngươi chịu ngẩng đầu nhìn lên, chính là một dãy sắc hồng liên miên bất tận, in trên nền bầu trời xanh thăm thẳm.
Khắp cả núi đồi, tràn đầy sắc hồng rực rỡ.
"Đạo sĩ, đây là đâu?"
"Không biết."
"Chúng ta đi đâu?"
"Không biết."
"Hôm nay ở lại đây sao?"
"Có lẽ."
Một con đường uốn lượn qua những đồng cỏ ở giữa khu rừng.
Tống Du tùy ý đi tới, không có nơi nào đặc biệt muốn đi, chỉ là tản bộ trong núi, ngước lên chiêm ngưỡng hoa Khương Phác.
Thật khó để tưởng tượng rằng cảnh đẹp xuân sắc vô biên trên ngọn núi này vốn chỉ là từ một cây hoa Khương Phác do một vị sư tổ vào nhiều năm trước vô tình đi ngang nơi đây tiện tay gieo xuống mà phát triển nên, bởi vậy có chút việc nhìn như tầm thường, khi quay đầu nhìn lại lại trở nên tuyệt không thể tả.
Càng kỳ diệu hơn chính là, vừa đi trong rừng hoa vừa nghĩ đến điều ấy, liền có cảm giác hoảng hốt như được vượt qua vô số thời không gặp được mặt vị tổ sư năm đó.
Phải đa tạ Sơn Thần.
Phải đa tạ tổ sư.
Đáng tiếc thải vân dịch tán lưu ly thúy, những thứ tốt đẹp trên thế gian thường không kiên cố, hoa này một năm cũng chỉ nở mấy ngày như vậy, mỗi khi ở đây thêm một chút, chỉ trong chớp mắt, gió lớn lúc hoàng hôn đều đang không ngừng thổi bay cánh hoa của nó, phiêu lãng rơi xuống, khi gió thổi qua cũng là lúc một cơn mưa hồng đổ xuống.
Đành phải chào hỏi đông phong, thản nhiên.
- Giải thích, Thải vân dịch tán lưu ly thúy nghĩa là những đám mây rực rỡ có nhiều sắc màu thì dễ bị tan mất, thủy tinh, pha lê thì giòn dễ vỡ. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận