Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 642: Tiếp tục cuộc hành trình (1)

Trong thành Mặc Trúc.
Một đạo nhân chậm rãi đi trên đường, đi theo phía sau là một tiểu nữ đồng mặc y phục tam sắc và một thiếu niên tuấn tú một mặc y phục đen trắng, trên tay hai người đều xách đầy cá, hấp dẫn lấy ánh mắt của người đi đường.
Chỉ là hai người biểu hiện lại khác biệt rất lớn.
Tiểu nữ đồng là một mặt tự hào, hai tay chăm chú nắm chặt dây leo, đem đầu ngửa lên cao, vẻ mặt nghiêm túc, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, giống như một tiểu tướng quân vừa đánh thắng trận trở về.
Thiếu niên lại vừa vặn tương phản, đối mặt với nhiều người quăng tới ánh mắt như vậy, cổ rụt lại, ánh mắt né tránh, thời điểm hành tẩu, cũng không tự chủ muốn đi dán vào tường.
Tiểu nữ đồng thỉnh thoảng quay đầu nhìn chằm chằm hắn một chút, dùng ánh mắt chỉ trích hắn đi quá dựa vào tường, không thể để người trong tòa thành này nhìn thấy thu hoạch của mình.
Một đoàn người y nguyên đi vào chợ trong thành bày quầy bán hàng bán cá, đem cá đổi thành tiền.
Giữ lại hai con, mang theo đi trở về quán trọ.
Chủ quán trọ y nguyên ngồi tại cửa ra vào, đầy mặt vẻ khó xử, vừa nhìn thấy Tống Du trở về, liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn:
"A...! Tiên sinh đã trở về?"
"Đúng vậy a!”
Tống Du cười nói với chủ quán, phân ra một con cá đưa cho hắn:
“Thừa dịp băng còn chưa tan, tại bờ sông bắt được mấy con cá, để lại một con cho chủ quán!”
"Cái này sao có thể được?”
"Còn phải mượn nhà bếp của chủ quán!”
"Tiên sinh muốn dùng, nói một tiếng là được, sao phải cần làm những thứ này?"
Chủ quán chắp tay ở sau lưng không chịu nhận lấy.
Sự thật cũng thật sự là như thế.
Lúc trước vào ở, đã nói xong, Tổng Du có thể mượn dùng nồi và bếp, tuy nhiên dầu muối tương giấm củi lửa hao tổn bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, nhưng mà những ngày này, Tống Du làm đồ ăn thường xuyên chia bọn họ một chút. Hương vị thơm ngon kia, thường để hai phu phụ nhà này cảm thấy quan quận quan châu mỗi ngày ăn uống chỉ sợ cũng không so được với những thứ này, mình mở một cửa tiệm, có thể hưởng thụ mỹ vị như vậy, thực tế là một loại hy vọng xa vời cùng với sự may mắn, không thể nhận thêm tiền từ hắn nữa.
Bình thường nấu một bữa cơm ngon cũng đều đưa tới cho hắn một chút.
Người chủ cửa hàng này tuy là một người kinh doanh nhưng thực chất lại là một người rất tốt bụng.
Từ lúc trước đó hắn tại cửa ra vào trà lâu giúp đỡ quát mắng thiếu niên lừa đảo hư hư thực thực đã có thể nhìn ra.
"Chủ quán chớ có chối từ!”
"Ai...!”
Chủ quán thở dài, rốt cuộc đã nhận lấy.
Đợi đến ba bóng dáng kia lên lầu, hắn vẫn như cũ quay đầu nhìn chằm chằm bọn hắn, khắp khuôn mặt đều là vẻ khó hiểu.
Ngày đó ban đêm, cá sông được cắt thành từng miếng mỏng, ướp thêm gia vị rồi đặt ở trong chậu đun sôi, bên trên trải lên một ít ớt, một muôi dầu nóng đổ xuống dưới xoẹt một tiếng, hương thơm nhất thời được dậy lên, lại là một bát thức ăn ngon khó mà tìm thấy ngày nay. Đạo nhân thường bởi vậy có loại cảm giác hoảng hốt, như thể họ đã du hành xuyên thời gian và không gian, lại có loại cảm giác dạng trải qua này tại thời đại này cũng không tệ.
Tam Hoa nương nương như cũ ở bên cạnh nghiêm túc quan sát.
Tuy nhiên, những ngày tháng ở thị trấn nhỏ Triệu Châu này sắp kết thúc.
Lúc này đã là mùa xuân rồi.
Chỉ là mùa xuân ở phương bắc từ trước đến nay tới muộn.
Đúng như dự đoán của đạo nhân, qua hôm nay, liên tiếp bảy tám ngày nắng, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên, băng tuyết tan rã, đến giữa tuần tháng hai, mặt sông băng liền sẽ triệt để không còn tồn tại, trên đường đi tuyết cũng không nhiều.
Tống Du thừa dịp mấy ngày này, đem y phục toàn bộ giặt sạch, chăn lông cừu, thảm lông cừu cùng với chăn mỏng cũng giặt sạch hong khô, thậm chí túi ống hầu bao đều tẩy rửa một lần, mượn nơi của chủ quán để phơi khô.
Tam Hoa nương nương thì dắt theo chim yến cùng nàng khổ lực, đi đến bờ sông lại bắt rất nhiều cá nhỏ, tất cả đều phơi khô thành cá khô.
Bọc hành lý thu dọn xong, cá khô cũng mang theo.
Sau khi thanh toán tiền thuê nhà xong, túi chăn bông được mang từ trên lầu xuống tầng dưới, chìa khóa được lấy xuống, chủ quán lại đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Muốn thương lượng xuất tiền mua lại công thức bí mật của món thịt kho, lại sợ Tống Du ra giá quá đắt, mình trả giá cũng phải xoắn xuýt mấy phần, mà lại thực tế có chút không nỡ. Khoảng thời gian này ở chung với nhau, xem như quen thuộc, muốn mặt dày mày dạn hỏi một chút có thể dạy cho mình hay không, không đề cập tới chuyện tiền bạc, có lẽ chính là có chút quen thuộc, cũng không làm được như vậy, không biết xấu hổ.
Chủ cửa hàng cũng đành phải vội vàng chạy tới tiếp đồ vật cho Tống Du, ân cần hỏi:
"Tiên sinh đi sao?"
"Đi, khoảng thời gian này đa tạ chủ quán!”
Tống Du nói với hắn:
“Gian phòng đã quét sạch sẽ, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, cũng có không ít, chủ quán có cần đi lên xem một chút?”
"Tự nhiên tin tưởng tiên sinh!”
"Vẫn là nhìn qua cho thỏa đáng!”
"Cũng không có mấy thứ đồ, không có gì đáng xem!”
"Vậy xin cất kỹ chìa khoá!”
"Được rồi...!”
Chủ quán từ trong tay đạo nhân tiếp nhận chìa khoá, ngẩng đầu nhìn hắn, lại là muốn nói lại thôi.
Đạo nhân như thế nào lại không biết tâm tư của hắn đâu?
Thấy thế cũng chỉ cười ha ha một tiếng, ngẫm lại mới vừa nghiêng đầu, nhìn về phía một cái mâm tròn bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
"Kia là vật gì?"
"Hồi tiên sinh, kia là cây nấm khô đặc sản chúng ta bên này, hình như gọi là gì đó, nấm phỉ, năm ngoái lão đệ nhà ta đưa tới, để suốt một mùa đông, cũng không có ăn xong, nhiễm chút khí ẩm, thừa dịp mấy ngày nay khí trời tốt lấy ra phơi nắng!”
Chủ quán trong lòng lo lắng, sợ sau hắn sẽ rời đi ngay, đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ nhiều, chỉ trả lời nhanh nhẹn mọi câu hỏi.
"Nhớ đến lễ Thượng Nguyên đó, chủ quán đã hầm gà, đưa cho chúng ta một bát, bên trong...!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận