Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 440: Đạo nhân đào mộ (2)

Đối mặt với vị tài chủ định đem người đưa vào quan tài chôn sống này, Tống Du vẫn như cũ lộ ra nụ cười, nói với hắn:
"Lão trượng, tại hạ dùng cây cỏ hóa thành người giả không thể cách tại hạ quá xa, nếu cách tại hạ quá xa chỉ sợ lập tức sẽ một lần nữa biến trở về cây cỏ. Mà theo tại hạ suy đoán, lệnh tôn hợp táng cùng tiểu nương tử Tào gia nơi đây muốn nghĩ tới tác dụng sửa đổi phong thủy, chỉ sợ nên chờ thêm một lát mới được. Liền mời chư vị về trước, tại hạ ở đây chờ đợi thêm một hồi, để bảo đảm rằng phủ thượng có thể yên tâm gối đầu không lo!”
"Ai nha, vậy liền đa tạ tiên sinh!”
Lão giả vội vàng hành lễ:
“Chỉ là sao dám để tiên sinh một mình chờ đợi ở đây, lão hủ gọi mấy tiểu hỏa tử trẻ tuổi ở nơi này bồi tiếp tiên sinh!”
"Nhiều người cũng vô ích, vẫn là mời trở về đi!”
Lão giả nghe xong, tuy có nghi hoặc, nhưng sự tình huyền học này, cũng không dám phản bác, huống chi đoạn thời gian trước trong nhà có biến cố, liên tục chết mất mấy người, còn có nửa đêm quỷ hồn du đãng, cùng tối nay phảng phất thần tiên tức giận cho sét đánh trong trời đêm, đều dọa hắn cho phát sợ, nhất thời lại không dám chất vấn, cũng chỉ đành đồng ý.
"Không biết tiên sinh bao lâu sẽ trở về?"
"Có lẽ trước khi trời sáng, có lẽ sau khi trời sáng!”
"Lão hủ xin đợi tiên sinh!”
"Mời trở về đi...!”
"Còn tiểu nương tử Tào gia này...!”
"Tiểu nương tử bị dọa đến không nhẹ, cũng không dám lại tin chư vị, sẽ ở cùng với chúng ta, sau đó chúng ta sẽ dẫn nàng cùng nhau trở về!”
"Đa tạ tiên sinh...!”
Lão giả gật gật đầu, với sự nâng đỡ của hậu bối, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Ở đây liền chỉ còn lại đạo nhân trẻ tuổi, mèo Tam Hoa bên chân một mặt ngây thơ nghi hoặc nhưng lại hết sức tò mò, kiếm khách mặc áo xám với khuôn mặt lạnh lùng, còn có nữ tử vịn nhánh cây mới có thể đứng vững vàng.
"Đạo sĩ...!”
"Ừm?"
"Bọn họ đây là đang làm cái gì?"
Mèo con nói với âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, trong mắt một mảnh thanh tịnh.
"Không có gì...!”
Tiểu nương tử Tào gia cúi đầu nhìn chằm chằm nàng.
Chỉ thấy đạo nhân trẻ tuổi đã ngay tại chỗ ngồi xếp bằng xuống, một bên sờ lấy đầu của mèo Tam Hoa, một bên ngẩng đầu nhìn nàng:
"Túc hạ chớ có sợ hãi, tại hạ là đạo nhân ở Âm Dương Sơn huyện Linh Tuyền Dật Châu, dạo chơi đến tận đây, gặp nhau với túc hạ và Đinh gia đều là duyên, lúc này chờ ở chỗ này, chỉ muốn nhìn mặt kẻ sau màn, về phần hai vị bên cạnh tại hạ này, một vị là Tam Hoa nương nương, từng là mèo thần được nhiều người tôn thờ ở đường Kim Dương Dật Châu, một vị chính là đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Thư Nhất Phàm, tuyệt sẽ không hại túc hạ!”
"Đa... đa tạ tiên sinh...!”
"Còn có Tam Hoa nương nương!”
"Đa... đa tạ Tam Hoa nương nương, cũng đa tạ đại hiệp...!”
Tống Du mỉm cười, nói:
“Túc hạ đã nghĩ rõ ràng chưa, tương lai sẽ đi đâu?"
"Ta không biết...!”
"Túc hạ tuổi tuy nhỏ, lại rất có can đảm, có thể từ từ suy nghĩ!”
Tống Du nói, mắt nhìn nơi xa:
“Tuy nhiên sau đó còn mời yên lặng một chút, chớ có kinh đến người!”
Nhất thời nơi đây đều không có ai nói chuyện.
Chỉ có ngọn nến phía trước mộ phần còn đang sáng, ánh lửa chập chờn, tiền giấy cũng chưa có đốt xong, ngẫu nhiên bị gió nhấc lên, toát ra mấy điểm hỏa tinh, trong gió hương nến cùng với mùi rượu đều thổi qua tới.
Thỉnh thoảng có tiếng cú vọ kêu.
Lúc này đã là bốn giờ sáng.
Ước chừng nhanh đợi đến lúc canh năm, phương xa bỗng nhiên có động tĩnh.
Mèo Tam Hoa cảm nhận được trước hết nhất, quay đầu nhìn về phía phương kia, sau đó là kiếm khách mặc áo xám, đạo nhân thì phảng phất không có chút nào phát giác, ngồi xếp bằng bất động.
Tiểu nương tử Tào gia lại lạnh lại sợ, rụt lại phát run.
"Phốc phốc...!”
Không trung truyền đến một trận thanh âm, có một con quạ đen rất lớn bay tới, đáp vào bên trên mộ phần.
Dưới ánh sao đầy trời, có một vài bóng người tới.
Mơ hồ có thể thấy được một người mặc trường bào dẫn đầu, tóc dài phất phới, trên vai khiêng một thanh xẻng, chậm rãi từ từ đi tới, sau lưng có hai người động tác cứng ngắc, thân thể cường tráng, theo sát phía sau.
Đi đến trước mộ phần, hắn liền bắt đầu đào mộ.
Dưới một hàng cây bách ở phía xa, kiếm khách cầm kiếm mà đứng, trên thân có sát ý mảy may cũng không lộ ra ngoài, mèo Tam Hoa rướn cổ lên, trong mắt chỉ có mới lạ, đạo nhân thì ngồi xếp bằng bất động, lẳng lặng nhìn xem. Mà phương xa những người trước phần mộ chỉ lo dùng xẻng từng một chút đào xới đất bên dưới, đối với người bên này cũng không có chút nào phát giác.
Ngôi mộ vừa mới chôn, đào lên cực kì dễ dàng.
Ngôi mộ được xây dựng vội vàng cũng không phức tạp.
Đào ra đất ở phía trên, loại bỏ các phiến đá, dưới đáy chính là quan tài.
Hai thân ảnh phía sau tên đạo nhân kia đa số thời điểm đều đứng bất động, chỉ sau khi được người này hạ lệnh, mới tới làm chút việc vặt cần khí lực, làm xong liền lại đứng không nhúc nhích, nhìn xem không giống người sống.
Không bao lâu, lại thấy người này sai sử lấy hai người sau lưng, để bọn hắn cạy mở nắp quan tài.
"Hắc hắc...!”
Người này xoay người cúi người, giống như đang chuyển xác chết.
"Túc hạ cứ ở lại đây đi!”
Tống Du rốt cuộc cũng đứng dậy, chậm rãi đi đến.
Kiếm khách lập tức theo sát phía sau.
Mèo Tam Hoa quay đầu sững sờ nhìn bọn hắn chằm chằm, khi thấy bọn họ đi ra mấy bước, liền cũng vội vàng theo sau.
Thẳng đến khi người phía trước mộ phần chuyển ra thi thể cháu trai đã chết của Đinh gia, sau đó lại chuyển ra cỗ thi thể thứ hai, đối với thi thể thì thào niệm vài câu, thi pháp không biết muốn làm cái gì, lúc này mới cảm thấy được không đúng, nhỏ giọng "A?" một tiếng.
Gần như đồng thời, quạ đen bên cạnh cũng kêu ra tiếng.
"A ! a !"
Người này nhất thời đứng lên, quay đầu nhìn phía sau lưng.
"Ai?"
Chỉ thấy gió thổi sương mù bay đi, ba đạo thân ảnh hai lớn một nhỏ trong đêm tối đi tới phía hắn, đi ở phía trước, chính là một đạo nhân trẻ tuổi.
"Làm sao?"
Đạo nhân trẻ tuổi vừa đi đến, vừa nói:
"Túc hạ phát hiện nó cũng là giả? Hay là túc hạ đang nghi ngờ, hồn phách đều đi đâu rồi?"
Người này trong nháy mắt cảnh giác lên.
Tống Du dần dần đến gần, mượn ánh sao, miễn cưỡng có thể thấy rõ, người này dường như cũng là một thân mặc đạo bào, chỉ là có phần dơ bẩn rách nát, giữ lại râu, nhìn tuổi không còn nhỏ. Mà sau lưng hắn, thì là một thanh niên thân hình cao lớn, mang theo trường đao dài nặng nề, và một người nam tử trung niên dáng dấp không thấp, không biết là lớn mạnh hay là to béo, tóm lại là trung niên tráng hán cao lớn vạm vỡ, trong tay cầm thiết chùy màu vàng.
Chỉ thấy đạo nhân đào mộ nheo mắt lại, nhìn về phía Tống Du:
"Đạo hữu là cao nhân nơi nào? Đây cũng là có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận