Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 389: Tướng quân nằm mộng (1)

Kinh thành quả nhiên là bước vào màu thu, cửa ra vào lá rụng đã chất thành chồng.
Có người sáng sớm chịu khó, thừa lúc trên đường người còn không nhiều, họ cầm cây chổi tre quét lá rơi ở cửa thành đống.
Căn cứ theo quy định của nha môn, những người sống ven đường, ít nhất phải cam đoan mặt đường ở trước cửa nhà mình phải sạch sẽ. Nói đến việc này, nếu là hộ gia đình người dân thông thường, nha môn chưa chắc sẽ làm khó dễ ngươi, nhưng nếu là cửa hàng, phía trước cửa hỗn độn chắc chắn sẽ bị bắt phải dọn dẹp. Nhất là đêm qua gió lớn, thổi rơi lá khô không đếm xuể, lúc này khắp phố đều vang lên tiếng quét dọn, xen lẫn tiếng nói chuyện của những người bán hàng nhỏ, không ngờ ồn ào, lại cảm thấy khá thoải mái.
Võ tướng không có đạo lý ngồi kiệu, Trần Tướng quân cưỡi ngựa mà đến, mấy tên thân binh đi theo phía sau, đều có thân hình cao to, không phải là những tay sát thủ chuyên nghiệp trong quân đội, thì chắc chắn là những kẻ từng có tiếng về sự tài giỏi trên giang hồ.
Đi đến vị trí ở giữa đường phố Liễu Thụ, sớm đã trông thấy lá cờ chữ “Đạo”.
Treo bảng hiệu "Trừ chuột trừ đi nỗi lo”.
Cửa đã mở, bên trong còn có người ngồi.
Trần Tướng quân không vội vã đi vào, mà chính là yên lặng đứng ở cửa ra vào, nhìn vào bên trong.
Nhà trên con phố này đều giống nhau, tầng trệt giống như các cửa hàng của những đại sư xem bói nổi danh ở phía đông thành, đơn giản hơn một chút, một cái bàn vuông, đạo nhân ngồi ở một bên, khách nhân ngồi ở một bên khác.
Lúc này ngồi ở bên trong chính là một phụ nhân ôm tiểu hài tử, sáng sớm đã đến, có lẽ có chuyện quan trọng.
Chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng nói của hai người:
" Có lẽ là do thời tiết thay đổi, từ nóng sang lạnh, nhưng y phục không kịp thêm, nhiễm phong hàn, lúc này mới phát sốt. Không phải trúng tà, cũng không có quỷ đến, phu nhân nên mang hài tử đi xem đại phu mới phải!”
"Phong hàn? Vậy làm sao bây giờ a tiên sinh?"
"Tại hạ không thông y thuật, không dám tùy ý chỉ điểm, chỉ có thể cho phu nhân biết rằng, đây là bệnh, không phải trúng tà, không cần dùng tiền đi tìm tiên sinh dân gian, cầu thần mời Phật cũng không có tác dụng, tốt nhất chính là đi xem đại phu!”
"Mời tiên sinh ngài xem lại lần nữa!"
"Ta không thể giúp được...!”
"Nhưng chúng tôi không có khả năng trả tiền cho đại phu...!”
"Ở phía nam phố Trường Thọ, có một tế thế đường, Trần đại phu bên trong từng học tập ở chỗ Thái thần y ngoài thành, y thuật cao minh, tâm địa càng là thiện lương, thanh danh truyền xa, nghe nói ngài ấy mỗi khi mùng 5, mùng 10 ngồi ở công đường xử án chữa bệnh từ thiện, hôm nay vừa vặn mùng năm tháng tám, phu nhân nếu muốn đi, hãy nhanh chóng!”
"Thật sự là miễn phí sao?"
"Tháng trước cũng có một vị lão trượng bệnh nặng, nói mê sảng, thường có ảo giác, tưởng rằng trúng tà, sau khi rời khỏi nơi của tại hạ đây, hơn nửa tháng sau lại tới nói lời cảm tạ, nghe nói chính là vị Trần đại phu kia đã chữa khỏi!”
"Vậy tốt quá!"
"Phu nhân mau đi đi, đến muộn sẽ có nhiều người!”
"Tiên sinh nhận tiền như thế nào?"
"Đã không có trừ tà, liền không lấy tiền!”
"Đa tạ tiên sinh đa tạ tiên sinh...!”
Phụ nhân chỉ thiếu chút nữa dập đầu, lập tức ôm hài tử, vội vàng đi ra cửa.
Trần Tướng quân vừa định đi vào, lại thấy bên cạnh mình xuất hiện một hình bóng.
Đó là một người hán tử trung niên gầy yếu, khiêng gánh hàng, hẳn là vào thành mua bán món ăn, sau khi buông gánh xuống lại đi đến cửa tiệm đạo nhân, cũng không tiến vào, mà chính là dừng ở cửa ra vào, cười ha hả đối với bên trong nói:
"Tiên sinh, cửa ra vào lá cây thành đống, một hồi tuần nhai huyện nha đến tìm. Lúc này người ít, tiên sinh lấy chổi đến, tiểu nhân thay tiên sinh quét!”
Bên trong đạo nhân trẻ tuổi lại cười lắc đầu:
"Túc hạ hảo ý tâm lĩnh, không cần để ý tới nó, đợi buổi tối tại hạ tự mình đến quét!”
"Một hồi tuần nhai sẽ tới..!”
"Không sao!”
"Tiên sinh thật sự là người tao nhã!”
Trung niên hán tử lúc này mới ngồi lại.
Xem ra quầy hàng của hắn ngay tại trước cửa này.
Trần Tướng quân thu hồi ánh mắt từ trên người hắn, lại đi đến nhìn lên, vừa vặn đối mặt với đạo nhân.
Tống Du hướng nhìn hắn mỉm cười gật đầu.
Trần Tướng quân cũng cúi đầu xuống, lúc này mới cất bước đi vào.
Tống Du chậm rãi đứng dậy.
Song phương thi lễ.
Có người sau lưng chuyển lễ vật đến.
"Tiên sinh!”
Trần Tướng quân nói với hắn:
"Đã lâu không gặp!”
"Khách quý đến cửa, không có từ xa tiếp đón!”
"Không dám không dám!”
"Mời ngồi!”
Hai người ở trước bàn ngồi xuống.
"Đã sớm nghĩ đến bái phỏng tiên sinh, nhưng trong lòng có chút lo lắng, một mực không đến!”
Trần Tướng quân nói:
“Hôm nay mạo muội tới chơi, hy vọng không có quấy rầy đến tiên sinh!”
"Tại hạ mỗi ngày thanh nhàn, không dám nói tới quấy rầy!”
"Nghe nói tiên sinh đã gỡ bỏ bảng hiệu “Trừ tà hàng ma”, lại không nghĩ rằng, vẫn là có nhiều người như vậy mộ danh mà tới!”
"Gia đình nghèo khổ, không có những biện pháp khác, bọn họ không thể không đến, tại hạ cũng không thể mặc kệ!”
Đạo nhân cười nói:
“Tuy nhiên người cũng không nhiều, ngẫu nhiên tiếp đãi, không làm mất thời gian, thậm chí còn hỗ trợ tu hành!”
"Vị kia cũng là nhận qua ân đức từ tiên sinh a?"
Trần Tướng quân quay đầu mắt nhìn người trung niên bán hàng rong ngồi tại cửa ra vào.
"Thế thì chưa nói tới ân đức. Chỉ là những người này ở cửa ra vào bên đường bày quầy bán hàng, họ phải đóng một ít tiền thuê cho chủ cửa hàng!”
Tống Du không nhanh không chậm nói:
“Lúc tại hạ mới tới Trường Kinh, không hiểu về điều này, căn nhà nhỏ này cũng được chuyển nhượng từ tay người khác, nên chưa bao giờ nhận tiền đó. Về sau biết được, cũng không có thu, bọn họ mỗi tháng tặng cho tại hạ vài cây rau tự trồng, tặng hai quả trứng gà, có khi tại hạ ra ngoài mua cơm ăn, có người đến tìm, bọn họ cũng giúp tại hạ nói với khách nhân!”
"Thì ra là lấy chân tình đổi chân tình!”
"Tướng quân nói như vậy, cũng không giống như tướng quân Trần Tử Nghị mà ta nghe được từ miệng người kể chuyện!”
"Người kể chuyện chỉ nói điều thế nhân muốn nghe!”
Trần Tướng quân biểu lộ lạnh nhạt như thường, sau đó mỉm cười:
“Tiên sinh không thích những lời này, Trần mỗ đây sẽ không nói!”
"Mời uống trà, trà thô, chớ có ghét bỏ!”
"Đa tạ!”
"Tướng quân đến sớm như vậy, lại mang theo trọng lễ...!”
Mắt Tống Du chăm chú nhìn lễ vật bên cạnh:
“Không biết có chuyện gì quan trọng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận