Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 367: Tuyệt thế nữ tử ngụy trang (1)

Nữ tử một thân ăn mặc trang phục bình thường, lấy mạng che mặt, ôm lấy một bức tranh trên tay, giữa hè thời tiết rất nóng, nàng lại không vội cũng thong thả, đồng hành cùng thị nữ lẳng lặng đứng chờ ở cửa.
Tống Du liếc một chút liền nhận ra, là Vãn Giang cô nương của Hạc Tiên Lâu.
Khi đó, vẻ đẹp của họ dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí, tiếng đàn cũng như vẫn vang vọng bên tai.
Tuy nhiên lúc này nàng dùng khăn che mặt, đạo nhân lại một trận hoảng hốt, phát giác thì ra lúc trước sớm ở Hạc Tiên Lâu đã từng vội vàng thoáng nhìn qua nàng.
Tống Du với nữ đồng đối mặt, đi qua.
"Hai vị...!"
Tống Du nhìn về phía các nàng.
Không biết là hai vị hay là một vị.
"Tiên sinh!”
Hai nữ tử dường như lúc này mới trông thấy hắn, thi lễ.
Âm thanh một trước một sau.
Tống Du vội vàng đáp lễ, lập tức lấy chìa khoá ra, vừa mở cửa một bên hỏi:
"Hai vị thế nhưng là đến tìm tại hạ?"
"Đúng vậy!”
Nữ tử áo trắng nói, âm thanh nhu hòa:
“Thấy tiên sinh đóng kín cửa, hỏi hàng xóm, nói là sáng sớm đã ra ngoài, mấy ngày gần đây đều có mở cửa, liền quyết định chờ đợi ở đây một lát!”
"Thật sự là đợi lâu!”
Lúc nói chuyện đạo nhân đã mở cửa.
"Mau mau mời vào!”
"Đa tạ tiên sinh!”
Hai thân ảnh cúi người thi lễ, theo đạo nhân vào phòng.
Ngôi nhà nhỏ hai tầng, mái ngói màu xanh, trong phòng cũng không nóng.
“Tam Hoa nương nương đi lên lầu viết chữ đi!”
Đạo nhân đối với nữ đồng nói, sau đó mới nói với hai người kia:
“Mời ngồi!”
"Đa tạ..!”
Dường như là chủ và người hầu, một ngồi một đứng.
Vào bên trong nhà, nữ tử gỡ tấm lụa trắng che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ.
"Sáng nay thừa dịp mát mẻ, mang theo Đồng nhi nhà ta đến An Nhạc Quán thưởng thức trà, cho nên mới đóng cửa!”
Đạo nhân khẽ cười nói:
“Khí trời nóng bức, lại làm cho hai vị chờ lâu như vậy, xin đừng trách!”
"Tiên sinh không cần như thế!”
Nữ tử cười nói:
“Thiếp thân Vãn Giang Hạc Tiên Lâu!”
"Tại hạ từng có may mắn, trên Hạc Tiên Lâu được chứng kiến phong thái cùng với cầm nghệ của túc hạ, mười phần sợ hãi thán phục!”
Đạo nhân nói một hồi:
“Không biết Vãn Giang cô nương đến cần làm chuyện gì?"
"Không phải chuyện khác!”
Vãn Giang cô nương cầm bức tranh trong tay từ từ mở ra, là một bức họa đã được trang trí tỉ mỉ, đưa cho đạo nhân.
"Nói đến đã cùng tiên sinh từng có hai lần duyên phận!”
"Ồ?"
Đạo nhân nhìn về phía bức tranh, không khỏi khẽ giật mình.
Trên bức tranh là một góc của núi Trường Sơn vào mùa xuân, trên con hẻm dài của núi, đạo nhân cùng với mèo ngồi song song, phong cảnh xuân quang làm cho người ta say đắm. Ở giữa là bóng lưng của đạo nhân và mèo, đạo nhân tự nhiên, mèo con lười biếng, tuy là bóng lưng, thực tế so với chính diện còn càng có vận vị hơn một chút.
Nếu nói bức tranh giống như của Đậu đại sư thì không thể, nếu nói có điều gì đặc biệt huyền bí thì cũng không có, nhưng nếu nói bức tranh này không tốt thì cũng không đúng.
Ngay cả người bình thường, có khi trong lúc lơ đãng cũng có thể có được tác phẩm tuyệt vời, huống chi người vẽ ra bức họa này là người có kỹ nghệ không thấp, chỉ là không so được thần thông như Đậu đại gia, cũng không sánh được Đậu đại sư.
Mà lúc này người đang xem bức họa, chính là người trong bức họa.
Chỉ nghe âm thanh nữ tử nhu hòa thanh đạm:
"Vãn Giang mỗi năm ra khỏi thành ngắm hoa, năm nay phá lệ khác biệt!”
"Ừm?"
"Lúc ấy trên núi Trường Sơn, Vãn Giang ngạc nhiên với cảnh đẹp của hoa hạnh trên núi, đang muốn vẽ tranh, vốn đã tuyển định cảnh họa bên trong, tuy nhiên lơ đãng thoáng nhìn, có lẽ là hữu duyên, đúng lúc trông thấy tiên sinh. Tiên sinh dẫn một con mèo Tam Hoa nấp ở trên núi ngắm hoa nghỉ ngơi, chỉ nhìn bóng lưng tiên sinh, đã cảm thấy cùng với phong cảnh trên núi vô cùng phù hợp, nếu có thể đem tiên sinh cũng họa vào bên trong bức họa, chính là chỗ linh khí, sống động không kìm lòng được, vậy là đã bắt đầu vẽ!”
"Bức họa này có thể thấy được bản lĩnh của túc hạ!”
"Vãn Giang họa kỹ bình thường, đều là công lao của tiên sinh cùng với mèo con nhà tiên sinh!”
Vãn Giang cô nương mỉm cười:
“Tiên sinh không trách Vãn Giang thiện mời tiên sinh nhập vào họa là được!”
"Đã là duyên phận, lại là nhã sự, sao dám trách cứ?"
"Tiên sinh nói cực phải, tuy nhiên duyên phận này cùng với nhã sự cũng có sự hoàn thiện và thiếu sót!”
Vãn Giang cô nương y nguyên mỉm cười:
“Lúc ấy Vãn Giang đã muốn đem bức họa tặng cho tiên sinh, như thế đoạn duyên phận cùng với nhã sự này mới hoàn chỉnh. Không biết làm sao lúc Vãn Giang đặt xuống một bút sau cùng, tiên sinh đã rời đi. Vãn Giang tiếc nuối hồi lâu, về sau gặp nhau lần nữa, tuy nhiên lần kia tiên sinh chưa mặc đạo bào, Vãn Giang trước đây cũng chưa thấy qua chân dung tiên sinh, sau cùng vội vàng thoáng nhìn nhìn thấy mèo Tam Hoa bên trong túi của tiên sinh, nhưng cũng không dám nhận nhau, mấy bước đi xa đã bỏ lỡ, trở về lại tiếc nuối hồi lâu!”
Nói dừng lại một chút:
"Cũng may về sau từ trong miệng quý nhân nghe đàn nghe nói về phép lạ của tiên sinh, hôm nay mới đặc biệt đến tìm và trả lại bức tranh, vừa thấy mặt mới xác nhận, quả nhiên hai lần đều là tiên sinh. Hôm nay Vãn Giang rốt cuộc có thể đạt được ước muốn!”
"Đã là túc hạ sở tác chi họa, sao lại phải trả lại ta?'.
"Nhờ phúc tiên sinh, bên trong bức họa có được thần vận linh khí, đây là bức họa Vãn Giang yêu thích nhất trong cuộc đời họa tranh của mình, có bức họa này Vãn Giang đã thỏa mãn. Chỉ là tiên sinh chưa đồng ý, dù sao đã mạo phạm, giữ lại bức họa này vừa thấy thích vừa thấy tâm khó có thể bình an, nếu là tiên sinh cũng thích, liền đem bức họa này tặng cho tiên sinh, là một chuyện tốt, nếu là tiên sinh không muốn, Vãn Giang tự mình lưu lại, cũng là một chuyện tốt!”
"Thì ra là thế...!”
Đạo nhân gật gật đầu, ánh mắt rời khỏi bức họa, lại nhìn về phía nữ tử rất nổi danh tại Trường Kinh này, hỏi:
"Túc hạ đến đây, cũng chỉ để trả lại bức họa sao?"
"Tiên sinh vì sao hỏi như thế?"
Nghe ngữ khí của nữ tử này tựa như cũng không kinh ngạc.
"Trong lòng hiếu kì!”
"Vãn Giang đến đây, xác thực còn có mục đích khác!”
Nữ tử tựa như sớm có dự liệu, bình tĩnh trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận