Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 595: Tam Hoa nương nương lần nữa cường hóa (2)

"Đây là bảo vật hiếm có, hoặc là di vật từ xa xưa hoặc là tạo vật của thần linh Tiên Thiên, có chi năng khống chế thủy, vừa vặn Tam Hoa nương nương không phải vẫn muốn có một cây đao để chơi sao?"
Tống Du nói:
“Chỉ là khoảng thời gian gần đây yêu ma dùng nó hại qua không ít tính mạng con người, nên đã hoen ố tà uế khí, khiến cho bảo vật bụi bặm hơn, nó lại so với lá cờ kia lợi hại hơn rất nhiều, Tam Hoa nương nương muốn dùng nó, cần phải đem nó đi rửa sạch sẽ mới được!”
Nghe thấy là bảo vật hiếm có, so với lá cờ nhỏ của mình còn lợi hại hơn, mèo Tam Hoa nhất thời sắc mặt cứng lại, quay đầu liền nhảy xuống dưới bàn.
"Bồng...!”
Lúc rơi xuống đất đã là hình người.
Gần như là mở to hai mắt, hai tay nhận lấy thanh đao, cầm trên tay cẩn thận quan sát.
"Rất sạch sẽ! Không có tro bụi!"
"Sạch sẽ này không phải sạch sẽ kia, bụi này không phải bụi kia!”
"Bút sạch sẽ! Bút nặng!”
"Đồ vật vô tội, muốn đem nó rửa sạch sẽ cũng đơn giản, chỉ cần đem nó từ trong tay của đám yêu ma hại người giao đến trong tay một vị thiện nhân, sử dụng bình thường, thời gian sẽ tự rửa đi ô uế của nó!”
Tống Du vừa nói một bên đối mặt với mèo Tam Hoa:
“Tam Hoa nương nương tính cách trong sáng, không nhiễm trần thế, nghĩ đến sẽ tắm được càng nhanh!”
"Nghe không hiểu...!”
"Đừng có dùng nó hại người, chờ nó một lần nữa phát ra ánh sáng quý giá, thì có thể tùy ý sử dụng nó!”
"Đã biết!"
"Trước đó, nó chỉ có thể tiểu dụng không thể đại dụng!”
"Tiểu dụng?”
"Tiểu dụng!”
"Dùng để chặt cỏ và cây ven đường là tiểu dụng sao?"
Tam Hoa mèo liền hỏi.
"Còn có thể lại lớn hơn một điểm!”
"Dùng để cắt con chuột, con cá và thịt là tiểu dụng sao?"
Tam Hoa mèo lại hỏi.
"Còn có thể lại lớn hơn một điểm!”
"Là cái gì?"
"Tựa như Tam Hoa nương nương cầm túi đựng nước hoặc nồi bát đi đến bên suối múc nước, liền có thể dùng nó lấy nước từ bên trong khe suối. Không cần xoay người, không cần ướt giày, chỉ cần dùng nó một chiêu, nước sẽ tự dâng lên!”
"Đúng nga...!”
Tam Hoa nương nương vô thức gật đầu đáp, trong lòng mừng rỡ, càng nhìn cây tiểu đao này nàng càng thích.
Chỉ là vui vẻ lấy vui vẻ, đột nhiên cảm giác được không đúng, thế là sắc mặt ngưng lại, nghiêng đầu một cái nhìn chằm chằm đạo nhân, con mắt đều không chớp.
"Về sau việc múc nước, liền mời Tam Hoa nương nương tổn hao tâm trí nhiều hơn, cũng để quen thuộc cách dùng Phân thủy đao một chút!”
Tam Hoa nương nương mặt mũi tràn đầy nghiêm túc.
Tuy nhiên, tỏ ra nghiêm túc thì nghiêm túc, nhưng khi nhìn chằm chằm đạo nhân, nàng vẫn là đem thanh đao mới của mình đem cất, và đặt cùng một chỗ với lá cờ nhỏ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?”
Trong hưng phấn, Tam Hoa nương nương đáp một tiếng.
Người ngoài cửa sững sờ một chút, nhưng cũng đáp:
"Là ta, Trương Đạo Nguyên!”
"Ngô...!”
Mèo Tam Hoa lắc lắc đầu, lúc này mới lại trở về thân thể mèo con.
Tống Du thì không thèm để ý, đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Trương quân sư, trong tay cầm một cái ống trúc, bên trong đặt vào hai ba mươi hạt giống màu đen.
Trương quân sư ngược lại là không có kinh ngạc về âm thanh vừa rồi đến từ ai, mà chính là vừa thấy được Tống Du, lập tức ân cần hỏi:
"Tống tiên sinh đã nghỉ ngơi tốt?"
"Nghỉ ngơi tốt!”
Tống Du nói xong, mắt chăm chú nhìn trong tay hắn:
"Bên trong các tướng sĩ đều đã trừ sạch yêu pháp a?"
"Trương mỗ hôm qua đã phái người an bài xong xuôi, cũng sử dụng hết, nhờ phúc của tiên sinh, tất cả yêu pháp bên trong quân sĩ đều đã khôi phục như lúc ban đầu!”
Trương quân sư nói, hướng hắn đưa ra ống trúc:
“Tiên chủng tổng cộng có ba trăm hạt, dùng hai trăm bảy mươi hai hạt, còn thừa hai mươi tám hạt, đều ở nơi này, đúng như tiên sinh nói, nên đưa lại cho tiên sinh!”
Dừng một lát, lại mở miệng nói:
"Mời Tống tiên sinh yên tâm, Trương mỗ tự mình đôn đốc, tuyệt không một người nào dám giấu kín lấy riêng!"
"Được!”
Tống Du rất bình tĩnh tiếp nhận.
Kỳ thật Khứ Tai dây leo này tuy là tạo vật của tổ sư nhiều năm trước, nhưng cũng xem như đồ vật nhà mình, ban đầu ở Trường Kinh, trung niên nhân họ Lại kia dùng đến dây leo Khứ Tai, hắn đã lập tức chú ý đến nó, hôm nay trong thành nếu như còn có người tư tàng hạt giống dây leo Khứ Tai này, hắn cũng có thể biết được.
"Hôm qua Trương mỗ ở trên đầu thành quan sát tiên sinh trừ yêu, chỉ cảm thấy tiên sinh thật là thần tiên Thượng Cổ!”
Trương quân sư khách khách khí khí nói:
"Nghe nói động phủ của tiên sinh tại Dật Châu, Trương mỗ nguyên quán ở Hủ Châu, lại là kiến thức nông cạn chưa từng nghe nói qua huyện Linh Tuyển lại có một chỗ động phủ Tiên gia như thế, nếu như sau này may mắn hồi hương, nhất định phải đi đến Dật Châu bái phỏng một chuyến!”
"Trong núi chỉ có sư gia, sư gia tuổi đã cao, không tiếp khách, tại hạ vân du thiên hạ, còn phải mất mười lăm năm, mười lăm năm sau mới trở về!”
"Xin ghi nhớ...!”
Trương quân sư gật gật đầu, lại hỏi:
"Tiên sinh sau khi từ đây rời đi, lại đi đến nơi nào?"
"Hướng đi về phía đông tới Việt Châu!”
"Việt Châu a...!”
"Quân sư đối với sự tình ở Việt Châu có hiểu biết gì sao?"
"Ngược lại là có chút hiểu biết, tuy nhiên muốn nói hiểu biết nhiều nhất, còn phải nói đến Kiều tiên sinh trong Kỳ Nhân Doanh, hắn cũng là người Việt Châu, tiên sinh nếu rảnh rỗi, Trương mỗ có thể gọi hắn tới gặp tiên sinh!”
"Ngược lại là có nhàn rỗi...!”
Tống Du dừng một lát, cười nói:
"Tuy nhiên đã là thỉnh giáo người khác, thì nên xem người ta như là vi sư, sao lại để cho lão sư tới gặp ta đây, vẫn là ta đi qua tìm vị Kiều tiên sinh kia!”
"Lời của Tống tiên sinh nói có lý!”
Trương quân sư cũng không phản bác, chỉ vừa cười vừa nói:
“Vậy thì Trương mỗ sẽ dẫn tiên sinh đi qua!”
"Được!”
Thế là Tống Du quay người trở về phòng, cất kỹ dây leo Khứ Tai, liền theo hắn đi tìm vị kỳ nhân họ Kiều kia.
Một đường đi qua, gặp phải bất kỳ vị tướng tá hay sĩ tốt nào cũng vậy, nhìn thấy đạo nhân cùng với mèo đi theo bên cạnh Trương quân sư, đều vội vàng nhường đường tránh sang một bên, muốn nhìn hắn lại không dám nhìn nhưng lại nhịn không được, ánh mắt nhìn hắn giống như là đang nhìn thấy thần tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận