Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 102: Thật là tuyệt diệu (1)

Sắc trời sắp muộn, nhưng chân trời lại chưa có tối, dãy núi biến thành một bóng đen khổng lồ, màu vàng và màu lam của bầu trời cùng bóng đen của dãy núi biến thành một bức tranh in trên mặt nước, nước sông cũng được nhuộm màu. Một con thuyền nhỏ trôi theo cơn sóng, nếu đứng từ xa nhìn lại ánh đèn trên thuyền chỉ lớn hơn hạt đậu nành, ánh đèn chiếu vào trong nước, bị gió đêm thổi cho biến dạng.
Chủ đò ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền, cầm một cái cần câu dài trên tay.
Dây câu như nước, điểm ra những gợn sóng.
Chủ đò bỗng nhiên nhất cần câu lên, đồng thời đưa tay ra cầm lấy dây câu.
Nhìn thấy đó chỉ là một con cá nhỏ, tiện tay nhét vào bên trên khoang thuyền.
"Bộp bộp bộp…"
Con cá nhảy lên liên hồi bên trong khoang thuyền.
Chủ đò chỉ cười nói với mèo Tam Hoa:
"Cho ngươi đó."
"Meo ! ".
Mèo Tam Hoa nói tiếng cảm ơn, lúc này mới cúi đầu bắt đầu ăn.
Thư sinh cũng ngồi hóng gió ở bên cạnh, nhìn chủ đò thả câu, thỉnh thoảng đưa tay xuống dưới, chỗ này gần mặt nước, không cần với tay cũng có thể chạm đến mặt nước.
Bỗng nhiên hắn cười, chỉ vào bên cạnh nói với chủ đò:
"Lão trượng mời xem, ngươi vất vả câu cá, lâu như vậy cũng chỉ câu được một con cá nhỏ còn không rộng bằng hai đốt ngón tay, vậy mà chỗ này lại có một con cá đang thoải mái bơi lội, còn bơi đến trước mặt ta! Đây là đang trào phúng ngươi sao..."
Nói xong, hắn chống một tay lên bệ cửa sổ, nhô người ra bên ngoài, với với tay, dường như muốn bắt con cá kia.
"Đừng bắt nó!"
Chủ đò lập tức quay đầu nói.
"Ừm?"
Thư sinh nhanh như chớp rút tay về, nhìn về phía chủ đò:
"Vì sao?"
Khuôn mặt chủ đò lúc này mới hoà hoãn lại, cũng lộ ra ý cười, nói với thư sinh:
"Khách quan tốt nhất là đừng bắt nó."
"Tại sao?"
"Cũng không có gì đặc biệt, những người chèo thuyền như chúng ta khi câu cá vào ban đêm, nếu nhìn thấy loại cá trôi nổi ở mặt nước như này, không xa không gần, dường như chỉ cần với tay ra là có thể bắt được nó, đều sẽ không động vào." Chủ đò tiếp tục ngồi ở mũi thuyền thả câu, thanh âm bay tới từ trong gió đêm, "Chỉ là thói quen mà thôi."
Thư sinh lại dường như cảm thấy hứng thú.
"Mời lão trượng nói tỉ mỉ.”
"Cũng không có gì đâu..."
"Nhất định là có gì đó đặc biệt!"
"Xin khách quan đừng làm lão nhân khó xử."
"Không dám làm lão khó xử! Lão trượng có chỗ không biết, bình thường tại hạ thích nghe loại chuyện đồn đại thần thần quỷ quỷ như này, nên mời lão trượng kể ta nghe một chút."
"Không có gì, chỉ là con cá này nhìn thì có vẻ gần, nhưng lại cần phải duỗi tay ra rất sâu, nếu ai duỗi tay quá mức, sẽ có nguy cơ rơi xuống nước, rất nguy hiểm."
"Chỉ thế thôi ư?"
"Khách quan cũng nên biết, thời buổi này đi đâu lại cói chuyện hạt thóc tự rơi xuống trước mặt mình? Đồ vật tự nhiên mà đến thường không đơn giản." Chủ đò ngồi không nhúc nhích, chỉ chuyên tâm câu cá, "Giống như con cá ở trước mắt khách quan vậy, khách quan cảm thấy chỉ cần cúi người vương tay là có thể cầm tới, nhưng nếu cúi xuống như thế, nếu như ở phía dưới có tiểu yêu tiểu quỷ, thừa dịp ngươi vô ý..."
Chủ đò nói đến một nửa, chỉ cười không nói.
"Ồ?"
Thư sinh nhíu nhíu mày, nghĩ thì sợ nhưng cũng cảm thấy hưng phấn: "Trên sông Liễu này, trước đây có từng phát sinh chuyện nào tương tự hay không?"
Chủ đò vẫn chỉ cười mà không nói, chỉ chuyên tâm thả câu.
"Lão trượng đừng nên keo kiệt như vậy."
"Thực tế cũng không có gì đáng nói."
"Lão trượng nếu như đồng ý nói, tại hạ có thể gửi chút tiền nước trà."
Nhìn ra được thư sinh kia thật sự là một người thích nghe chuyện xưa, nếu đã như vậy, chủ đò cũng không tiện từ chối thêm nữa, trầm ngâm một lát, kiên nhẫn kể chuyện.
"Lúc tiểu lão nhân tuổi còn trẻ có nghe người ta nói lại, những loại cá đi một bước dưới nước là có thể bắt được một con, hoặc dược liệu mà chỉ cần đi một bước là có thể hái được ở trên mép vách đá, thì tốt nhất là không nên đụng vào. Người trẻ tuổi thường nóng tính, không thể nói là không tin vào loại chuyện này, bình thường thì tin, nhưng nếu đến lúc nó xảy ra trên người mình, thì lại là chuyện khác, thẳng đến khi tận mắt thấy sự kiện này phát sinh.”
Mấy câu chuyện quỷ dị trên thuyền ở sông Liễu thật đúng là không ít.
Chủ đò liên tiếp kể mấy cái.
Đơn giản là giống như thư sinh, ham muốn một chút lợi lộc, cảm thấy là vận may từ trên trời rơi xuống, hoặc là đi dạo ở bờ sông vào lúc nửa đêm thấy có người rơi xuống nước, hoặc là cái gì khác, bị yêu quỷ hãm hại.
Tống Du cũng ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Bất tri bất giác, con cá ở gần mặt nước, chỉ cách tàu thuyền tầm nửa mét đã biến mất tự lúc nào.
Yêu vật quỷ quái ở thế giới này phần lớn là như vậy.
Âm hồn dã quỷ thì không cần nói thêm nữa, trừ phi đạo hạnh cao thâm, không thì nếu muốn hại người, cũng phải tốn chút sức lực.
Yêu vật nếu có chênh lệch quá lớn, cũng không biết nên nói thế nào.
Giống như mãnh hổ gặp vào mấy ngày trước. Hổ là quân ở trong núi, cho dù còn chưa mở linh trí, chỉ là thông minh hơn đồng loại một chút, hiểu được lấn yếu tránh mạnh, phân biệt cạm bẫy, đã có thể khiến cho một đám thanh niên trai tráng cùng thợ săn ở Lý gia thôn không làm được gì nó, nếu nó có ý định hại người, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng nếu là một con thỏ, cũng là thành tinh, mở ra Linh trí, vẫn có thể bị người ta dùng một gậy gõ chết, hoặc là chỉ sơ sẩy một chút, bị diều hâu tha đi.
Hoặc ví dụ về hồ ly thường gặp trong chuyện xưa.
Ít nhiều cũng là động vật ăn thịt, nhưng rất nhiều hồ ly thành tinh, hoá hình, lúc đạo hạnh vẫn còn chưa cao, nếu nó lẫn vào trong nhân gian, gặp được mấy con chó đất nhạy bén ở trong thôn, cũng phải đi đường vòng.
Đây là khác biệt giữa Tiên Thiên, nghĩ lại trong đó cũng có diệu dụng.
Tiểu quỷ tiểu yêu lực lượng bản thân không đủ, muốn đi hại người, chỉ có thể dựa vào lừa gạt, dụ hoặc, để người ta buông lỏng cảnh giác, để người rơi vào cạm bẫy, mới có thể đắc thủ.
Thế nhưng chưa chắc là muốn hại người. Rất nhiều động vật dưới nước có trí tuệ, sẽ dùng cá để câu chim, hoặc là câu loài cá khác, câu được người thì chỉ là do ngẫu nhiên. Cũng chưa chắc nhất định là do yêu quỷ gây ra. Thuyền này cũng đã đi được mấy trăm dặm trên mặt nước, nửa đường có nhiều chỗ không có người, nếu chủ đò nào đó sinh lòng xấu xa, hại chết khách nhân, nói là do yêu quỷ gây nên.
Chủ đò nói xong, thư sinh xem như đã ăn no thỏa mãn.
"Tiểu lão nhân không biết nói chuyện..."
"Lão trượng tuyệt đối đừng nên nói như vậy, loại cố sự này, chính là phải dùng đến giọng điệu giảng dị nhất để kể mới có thể khiến lòng người rung động nhất, giống như là chuyện phát sinh ở trên người mình." Thư sinh nói, vội vàng trở lại thuyền, "Ta phải nhanh nhanh đem nó nhớ kỹ, nếu lỡ quên thì xem như ta bị thiệt thòi năm văn tiền trà nước mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận