Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 314: Tam Hoa nương nương quả nhiên thông minh (2)

"Tam Hoa nương nương ở nơi nào, tại hạ vào xem liền biết!”
"Chuyện này...!”
"Không tốt sao?"
"Tiểu nhân cũng muốn để tiên sinh đi vào, nhưng nơi đây dù sao cũng là phủ đệ Thái úy, nào có đạo lý có thể để người khác tùy tiện đi vào?"
Lưu quản gia mặt lộ vẻ khó xử:
“Huống chi Thái úy nhà ta tuổi tác đã cao, thân thể nhiễm bệnh nặng, đại phu nói tuyệt đối không được kinh động. Đừng nói tiên sinh, thời gian trước đây cấm quân đầy thành điều tra yêu quái, bệ hạ cũng cố ý hạ lệnh, đổi những người khác đến phủ Thái úy ta để kiểm tra!”
"Túc hạ nhưng còn có hoang ngôn nào khác?"
"Lại không biết tiên sinh có ý gì?"
"Mèo con nhà ta tuy ôn nhu với mọi người, nhưng dù sao đã đắc đạo, túc hạ nếu như chọc giận nàng, bằng vào những người bên trong kia, chỉ sợ không chế trụ nổi nàng!”
Tống Du từ tốn nói với Lưu quản gia:
“Còn mời túc hạ để ta đi vào đón Tam Hoa nương nương về, miễn cho sinh thêm sự cố!”
Quản gia sững sờ một chút.
Lúc này nhớ tới thần sắc từ lúc mở cửa đến nay của vị đạo nhân này, lúc này mới lấy lại tinh thần, thì ra người ta một mực biết, cũng một mực không hoảng hốt không vội, và ở đây nhìn mình nói dối như thế nào.
Lúc này chỉ thấy đạo nhân cất bước hướng đến phía trước.
"Chờ một chút!"
Lưu quản gia vội vàng gọi đạo nhân lại:
"Tiên sinh xin chờ một chút!"
"Ừm?"
Đạo nhân quả nhiên dừng bước, lại tiếp tục nhìn hắn.
Vẫn là ánh mắt như thế.
Lúc này Lưu quản gia đã chịu không nổi loại ánh mắt này, luôn cảm giác ý nghĩ của mình đều không thể gạt được hắn.
"Hoàng hậu nương nương yêu mèo như mạng, nếu đem mèo này của tiên sinh hiến dâng cho Hoàng hậu nương nương, đời này nhất định vinh hoa phú quý, nói không chừng còn có thể mưu cầu được một chức quan quan trọng, cần gì phải ở thành đông mở tiệm vất vả làm chút kiếm sống?"
"Túc hạ không lừa gạt chứ?"
"Tiên sinh có bằng lòng hay không?"
"Việc này không có thương lượng!”
"Ta biết được tiên sinh có chút đạo hạnh, nhưng nơi này dù sao cũng là Trường Kinh, lại có đạo hạnh, dù cho không đem phủ Thái úy ta để vào mắt, chẳng lẽ cũng không đem Hoàng hậu nương nương để vào mắt?"
"Tiếp tục!”
"Hoàng hậu nương nương yêu thích mèo này, cố ý đòi hỏi, tiên sinh nếu muốn cản trở, có thể ngẫm lại hậu quả!”
"Quả thực là Hoàng hậu nương nương đòi hỏi?"
Lưu quản gia trong lòng bồn chồn, càng bị ánh mắt của hắn thấy sợ hãi trong lòng, nhưng khẽ cắn môi, vẫn là nói:
"Hoàng hậu nương nương yêu mèo như mạng, người người ở Trường Kinh đều biết, há có thể là giả?"
"Thú vị!”
Tống Du cảm thấy rất là thú vị.
Lòng người thật thú vị.
Chỉ là giờ phút này Tam Hoa nương nương nhà mình còn ở bên trong, không tiện lại cùng bọn họ nhiều chuyện, nếu không hắn thật muốn dừng lại, cùng quản gia này tâm sự thật tốt một phen, xem hắn còn có thể nghĩ ra bao nhiêu loại lí do thoái thác hoang ngôn không đúng sự thật.
"Xin mời mở cửa!”
"Đây là phủ Thái úy! Đương kim Hoàng hậu chính là biểu cô của lang quân nhà ta, tiên sinh ở chỗ này dám mạnh dạng xông vào?!"
"Túc hạ nên cảm thấy may mắn khi Tam Hoa nương nương còn ở nơi này, nếu là đã vào hoàng cung, tại hạ cũng đi vào hoàng cung tìm!”
Đạo nhân vừa nói, một bên đã cất bước, đạp lên thềm đá, đi tới cửa.
"Ngăn lại!"
Lưu quản gia trừng to mắt, một bên lui lại một bên hô.
Mấy tên gia đinh lập tức chào đón.
Còn không có tới gần đạo nhân, bọn họ tựa như là đột nhiên bị rút đi linh hồn, một người tiếp một người, ấn theo trình tự mà đến, tất cả đều ngã xuống đất.
Lưu quản gia càng là kinh hãi, liên tiếp lùi về phía sau, chung quy lại có mấy phần kiến thức can đảm.
"Thái úy nhà ta chính là đại quan nhất phẩm đương triều, cũng chính là hoàng thân quốc thích, bây giờ tuổi tác đã cao, thân thể suy yếu, tiên sinh dùng yêu pháp xông vào, nếu kinh đến Thái úy nhà ta, có chuyện gì không hay xảy ra, bệ hạ và triều đình nào có thể dung tung cho ngươi?"
"Ta xem nơi đây tử khí dày đặc, nghĩ đến Thái úy đại nhân không phải hôm nay, cũng sống không được mấy ngày!”
Đạo nhân ngửi ngửi mũi, đã bước vào cửa chính.
"To gan!"
Lưu quản gia suýt chút nữa vỡ giọng.
Đạo nhân dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn.
Lưu quản gia lập tức chân mềm nhũn, nguy hiểm thật không có ngã trên mặt đất.
"Ta xem túc hạ thông minh nhanh trí, biết ăn nói, đáng tiếc giúp người làm trái, không đi theo chính đạo, thực tế đáng tiếc!”
Đạo nhân với giọng nói bình tĩnh, dừng một cái:
“Huống chi túc hạ mấy lần nói dối lừa gạt tại hạ, mưu toan cướp đi Tam Hoa nương nương bên cạnh tại hạ, trong lòng tại hạ thực tế không vui, liền tặng túc hạ cả đời mất tiếng, nguyện có thể giúp túc hạ ít gây chuyện, bớt tạo điểm nghiệt!”
Quản gia vừa định nói gì đó, lúc có thể hé miệng đã không phát ra âm thanh nào nữa.
Trong chốc lát hoảng sợ không chỉ làm hắn trừng to mắt, cũng khiến cho hắn nhịn không được giang hai cánh tay, dường như muốn bắt lấy thứ gì, ở không trung vung vẩy lung tung.
Lập tức đầu trầm xuống, cũng té xỉu trên mặt đất.
Phủ đệ Thái úy, nói là một tòa nhà, càng giống một Viên lâm, bên trong có hoa có cỏ, có núi có nước, gia đinh môn khách vô số.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa chính, không ngừng có người chạy đến.
Đạo nhân lại một chút cũng không hoảng hốt, chỉ từ trong lâm viên xuyên qua, ngay cả tốc độ cũng chưa từng loạn đi, cũng không gặp bất kỳ động tĩnh gì. Những người gia đinh môn khách chạy đến muốn ngăn cản hắn liền một người tiếp một người ngã xuống đất.
Đi qua giả sơn, đi qua nước chảy.
Chạy tới người bất luận võ nghệ cao thấp, bất luận thân thể kiện yếu, chỉ cần tiếp cận đạo nhân ở khoảng cách nhất định, đều giống như bị rút hồn, ngã xuống đất.
Nếu là từ trên cao nhìn xuống, giống như là mặt đất tách ra từng đoá từng đoá hoa hình người.
Thẳng đến lý viện, tại cửa ra vào của một gian phòng.
Chỉ nghe trong phòng truyền đến âm thanh thanh mảnh:
"Ta là mèo của đạo sĩ Phục Long Quan, sống ở đường phố Liễu Thụ, là được đạo sĩ mời đến giúp người bắt chuột, chưa từng có hại qua ai. Các ngươi nếu bắt ta, đạo sĩ sẽ tìm đến các ngươi. Đúng nga, các ngươi vừa mới nói Thành Hoàng ta cũng quen biết, đoạn thời gian trước Thành Hoàng bên trong miếu tử tới tìm đạo sĩ nhà ta nói chuyện!”
Một đám người đứng ở cửa ra vào cũng đã không lo được mèo con trên xà nhà, chỉ đều quay đầu, nhìn về phía đạo nhân đang đi tới, mặt đất ngã mấy người, còn có người đang chạy về phía đạo nhân lại ngã xuống đất.
Đạo nhân dừng bước lại, vẻ mặt mỉm cười.
Tam Hoa nương nương nhà mình quả nhiên thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận