Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 163: Còn hơn cả vạn loài (2)

Hai thân ảnh đều là hình người. Một vị hoàn toàn là hình người, lại cao lớn vạm vỡ hơn so với người bình thường, đáng thương cho bộ quần áo hắn đang mang trên người, miễn cưỡng lắm mới đủ che thân cho hắn. Một vị khác cũng cường tráng không kém, nhưng dáng dấp cao hơn, trên cổ là một cái đầu trâu nước, hai sừng cong cong.
Đáng nhắc tới chính là hai vị này đều mặc y phục giống nhau, thoạt nhìn có lẽ là y phục của âm soa, chỉ là có chút khác biệt về màu sắc kiểu dáng so với quan phục của quan sai Đại Yến.
Có lẽ là phía trước cái nào đó triều đại soa phục.
Cái thị trấn này thế mà còn có "Quan sai" à?
Tống Du có chút kinh ngạc.
Bởi vì thị trấn bình thường của con người dưới núi đa phần là không có quan sai, là dân chúng tự phát tụ tập lại, hội chùa trong thành Dật Châu lúc trước tuy cũng có quan sai tuần tra, nhưng cũng chủ yếu là do tổ chức trong thành.
Bất quá nghĩ đến nơi này tất cả đều là yêu tinh quỷ quái, nhiều chủng loại với nhiều đặc trưng khác biệt, có những trường hợp đặc biệt khác với con người, Tống Du cũng lý giải.
Hai vị kia chẳng mấy chốc đã đi đến từ trong đám đông.
Làm việc trước mặt công chúng, tự nhiên không thể khúm núm rụt rè, hai con yêu quái lúc đến khí thế hùng hổ, chỉ là trông thấy Tống Du mặc một thân đạo bào, lại nhìn mèo Tam Hoa bên cạnh hắn, chần chừ một chút, ngẫm nghĩ cũng biết người đi lạc hôm nay không phải hạng tầm thường, vì thế thoáng thu liễm thái độ, nhưng vẫn như cũ rất có khí thế.
"Túc hạ từ đâu đến? Muốn đi đâu? Vì sao tới nơi đây? Mau trả lời!"
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền Dật Châu, đi ngao du thiên hạ ngang qua chốn này, do lần theo ánh đèn hắt lên từ dưới núi mới ngẫu nhiên gặp được các người hợp chợ nơi đây, nếu có bất kỳ sự mạo phạm nào xin hãy tha lỗi.”
"Ngươi là người tu đạo?”
"Đúng vậy."
"Tu ở đạo quan nào?"
"Phục Long Quan ở Âm Dương Sơn."
Lời này vừa nói ra, người vây xem chưa cảm thấy có gì lạ, vị có sừng trâu trên đầu cũng không cảm thấy có gì, chỉ có vị cao lớn vạm vỡ kia thì có hơi khựng lại.
Âm soa có sừng trâu hỏi: "Ở chỗ này ầm ĩ như thế là có chuyện gì?"
"Cũng không phải do tại hạ cố ý gây ra." Tống Du hành lễ nói, "Tại hạ chỉ là muốn mua chút thịt nguội, có lẽ là mọi người ở đây hiếm khi nhìn thấy người sống cho nên mới vây xem nơi này.”
"Thì ra là thế." Âm soa có sừng trâu gật gật đầu: “Đây là thị trấn do sơn tinh yêu quái ở trên núi này mở ra, mỗi quý một lần, con người muốn bình an vô sự đi đến được đây là rất khó, nếu là con người các ngươi vô ý đi lạc, bình thường chúng ta cũng không truy cứu, ngươi đã là người tu đạo, nên tự mình chủ động rời đi đi.”
“Nếu đã đến được đây, cũng xem như có duyên, tại hạ cảm thấy nơi đây có nhiều điều mới mẻ, muốn tham quan nhiều hơn, không biết các ngài có thể cho phép tại hạ không.”
"Hửm?"
Âm soa có sừng trâu trừng mắt, hừ lớn.
Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đồng liêu đứng kế bên vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó đồng liêu một mình bước lên phía trước, dù hắn nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Tôn sư đã là người tu đạo, nên biết được đạo lí vạn vật khác nhau, nơi này không phải là một nơi đến tốt đẹp dành cho con người, chi bằng tôn sư đi theo ta, ta mang tôn sư ra ngoài.”
"Sao lại không phải là một nơi đến tốt đẹp?" Tống Du nghi hoặc: "Xin lắng tai nghe."
"Nơi đây tuy vẫn là trên thế gian, nhưng lại là nơi yêu quỷ tụ tập, trừ chúng ta, còn có rất nhiều tà vật hung hãn không có linh trí chỉ hành động theo bản năng đang chực chờ bên ngoài. Phàm nhân khó có thể tìm tới nơi này, cũng khó có thể đi đến nơi này chính là vì nơi đây sẽ làm phàm nhân bị mê hoặc tâm hồn ở lâu trong này dễ bị mất thần trí, từ đó mãi không ra được nữa.” Âm soa cường tráng như gấu dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tất nhiên, tôn sư pháp lực cao cường, không sợ những thứ này, thế nhưng chúng ta đều là những yêu tinh quỷ quái nơi sơn dã thô tục tầm thường, tôn sư cần gì phải tham quan nơi đây của chúng ta.”
"Túc hạ lời ấy sai rồi, đều là sinh linh ở trong thiên địa, người cùng yêu lại có gì khác biệt?" Tống Du ngừng lại: "Đồng thời theo ta thấy, mọi người ở đây tương tác với nhau đều rất hữu hảo, dễ ở chung, mua bán công bằng, hai vị cũng là người tâm địa thuần thiện, lấy lý phục người, sao có thể nói là thô tục đây?"
Âm soa này trầm mặc một lát, cũng không khuyên nữa, chỉ chắp tay hành lễ với Tống Du: "Vậy thì mời tôn sư cứ tự nhiên đi dạo. Chỉ là phiên chợ nơi đây chỉ mở vào ban đêm, tôn sư cần phải rời đi trước khi trời sáng, nếu không có thể sẽ tìm không thấy đường trở về, dù tôn sư đạo hạnh cao thâm, cũng ít nhiều thêm không ít phiền phức."
Vừa nói xong, lại nhìn quanh bốn phía một vòng, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Hiếm khi mới được gặp nhau, tiên sư cũng chưa từng thất lễ, mọi người vẫn nên tiếp đãi đoàng hoàng mới đúng, chớ có quá thô tục."
"Đa tạ."
"Tôn sư chớ đa tạ... Ài! Mọi người đều giải tán đi! Đi mau, đi mau, đứng mãi ở đây muốn làm gì, nhanh đi mau, tranh thủ thời gian, sắp tới giờ Tý rồi!”
Lời vừa dứt lại gầm một tiếng, rõ ràng là tiếng gấu gầm.
Người vây xem đều bị hắn phất tay giải tán.
Nhìn bộ dáng kia, thật sự không khác gì quan sai của phàm nhân.
Tống Du chắp tay thi lễ với hắn, cũng thi lễ với yêu tinh quỷ quái vây xem, lúc này mới xoay người lại, quay đầu lại về phía chủ quán đầu báo:
"Chủ quán lúc này có thể bán cho ta chưa?"
Chủ quán nhắm con mắt lại, hắn ta rút ra một con dao từ dưới quầy hàng, động tác nhanh như chớp.
"Roẹt!"
Một miếng thịt nguội mỏng vô cùng, gần như nửa trong suốt, đặt trên lưỡi đao đưa về phía Tống Du.
"Nếm thử!"
"Đa tạ."
Tống Du cẩn thận cầm lấy.
Vị chủ quán này có công phu tốt, cắt rất mỏng, cầm lên có cảm giác mỏng như giấy.
Thịt nguội thượng hạng ăn sống cũng rất ngon, Tống Du không biết phẩm chất của miếng thịt nguội này như thế nào, chỉ cảm thấy ăn vào trong miệng vị mặn mà không nồng, thơm mà không ngán, chất thịt mềm dai, càng nhai càng thơm, vốn đã cảm thấy là thượng phẩm, vừa nuốt xuống, lại thêm một cỗ mùi thơm xông tới, càng cảm thấy dư vị vô tận.
Yêu quái này lại có tay nghề giỏi như vậy?
"Mười hai văn một lạng, trăm hai một cân, mua cả một đầu, còn có thể bớt chút." Chủ quán đầu báo đoán được Tống Du thấy thích, tròng mắt hơi híp, cũng có mấy phần đắc ý.
"Mới vừa rồi còn là trăm văn một cân sao tới ta lại còn muốn đắt hơn một chút?"
"Đó là người ta trả giá."
"Vậy giảm cho ta một trăm mười văn đi!"
"Muốn mua bao nhiêu?"
"Khoảng hai cân, cắt thành phiến mỏng."
"Có thể!"
Con dao trong tay chủ quán vô cùng sắc bén, thủ pháp thuần thục, chỉ thấy hắn xẹt qua từng dao trên miếng thịt, mỗi một dao cắt xuống, chính là một miếng thịt nguội mỏng như giấy được cắt rơi xuống bàn, âm thanh sàn sạt rất nhỏ, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, dường như việc đứng xem cũng là một loại thưởng thức.
Tống Du mắt chăm chú nhìn cái bàn, không quá sạch sẽ.
Có lẽ bọn họ cũng không thèm để ý cái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận