Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 180: Vẫn là ngân lượng đáng yêu (1)

Con đường có vũng bùn, chân trần đi về phía trước.
Mèo Tam Hoa cũng đi theo bên cạnh Tống Du, bước từng bước nhỏ, mỗi một chân giẫm ở trong bùn đều tạo ra một cái hố nhỏ, những giấu chân nhỏ như hoa mai nở trong hố. Bùn cho mặc cho chân của nàng một đôi giày.
"A...!"
Mèo Tam Hoa chớp mắt, là Tống Du giơ chân lên đạp xuống làm nước bùn bắn lên mặt của nàng, thế là nàng chạy từng bước nhỏ tránh đi, cách Tống Du xa một chút, tiếp tục cùng nhau tiến về phía trước.
Phía trước có người.
Sau cơn mưa, thành trì dần dần lộ ra từ bên trong sương sớm.
Tống Du lại chợt dừng bước lại.
Mèo Tam Hoa đi theo hắn dừng lại, ngửa đầu liếc hắn một cái, lại nhìn theo ánh mắt của hắn, nghi ngờ nhìn về phía những người ở nơi xa.
Vài toà nhà tranh, trước có điền sau có đất, bên cạnh có cây anh đào.
Mấy tiểu hài nhi đang trộm anh đào.
Anh đào có danh xưng "Nhánh đầu tiên có trăm quả", vừa mới vào tháng ba, thế mà đã sớm chín, ở giữa lá xanh là từng chuỗi từng chuỗi trân châu đỏ, quả trĩu nặng cành. Có hai đứa nhỏ leo đến trên cây, hai đứa khác thì kéo quần áo đứng đợi hứng quả dưới gốc gây, còn có một đứa nhỏ khác thì phụ trách trông chừng.
Đạo nhân dừng lại xem bọn nhỏ, bọn nhỏ cũng nhìn đạo nhân.
Cũng chính lần sơ sẩy này, bên trong nhà cỏ sau lưng chui ra một bóng người, vậy mà đứa trẻ phụ trách trông chừng lại không phát giác.
"Con cái nhà ai!"
Hô to một tiếng, làm đám trẻ sợ đến hồn phi phách tán.
Ba đứa dưới cây lập tức quay đầu chạy, hai đứa trên cây cũng cuốn quít nhảy xuống, còn may là không có mang giày, nếu không khẳn định là phải cầm giày chạy mất.
Lão nhân thì cầm theo cây gậy đuổi theo chúng.
Tống Du mỉm cười nhìn một màn này.
Đột nhiên nhớ tới nông thôn ở kiếp trước, lúc nhỏ cũng là như thế này, vừa đến lúc có trái cây chín, chính là thời điểm mà đám trẻ con thi thố tài năng. Hậu quả cùng hành vi của việc này cũng không được truy cứu sâu, chỉ là càng về sau thật giống như đổi một cái thế giới khác, trên cây kết đầy quả lại không có hài đồng đến trộm, ngay cả chim chóc đến mổ quả cũng ít đi nhiều, chỉ còn lại lão nhân ngồi dưới gốc cây ăn quả, cảm thán thời gian cùng tuổi tác.
Có đứa nhỏ chạy lên đại lộ, chạy qua trước mặt hắn.
Lão nhân không truy theo quá xa, chỉ dừng lại quát lớn.
Những đứa trẻ rụt đầu lại, hổ thẹn trong lòng, không dám trả lời, tránh ra thật xa ánh mắt của lão nhân, cũng tránh đi ánh mắt của đạo nhân này, chỉ lặng lẽ ngắm con mèo Tam Hoa bên cạnh đạo nhân kia vài lần.
Không nghĩ tới đạo nhân lại cười, xin bọn họ cho hắn mấy quả anh đào để ăn.
Có một đứa nhỏ gan lớn, ôm theo quả anh đào đi tới, duỗi ra bàn tay vừa bẩn vừa đen, nắm lấy một nắm lớn, suy nghĩ lại, ngón tay buông lỏng, thả lại vài quả, lúc này mới đặt vào trong tay đạo nhân.
"Đa tạ mấy vị."
"Ngươi là cho mèo ăn?"
"Là ta và mèo cùng ăn.”
"Nó không chạy sao?"
"Nàng ở chung với ta.”
"Ngươi đi đâu?"
"Huyện Nam Họa."
"Chính là ở phía trước."
"Cám ơn."
"Ha ha ha..."
Nhóm tiểu hài nhi chen chúc, đi đến một con đường nhỏ, đi trên đất đầy bùn nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàn, vừa đi vừa nhảy.
Tống Du thì cúi đầu nhìn về phía quả anh đào trên tay.
Vừa mới mưa xong, vẫn còn ẩm ướt.
Mặc kệ là mưa là nắng, đều không cần bỏ, mặc kệ bẩn với không bẩn, đều không cần rửa, chỉ chỉ bỏ vào trong miệng ăn.
Quả anh đào đã hoàn toàn chín muồi, ngay cả bóp trên đầu ngón tay cũng cần cẩn thận từng li từng tí, đặt ở trong lòng bàn tay đều cảm giác được chúng nó đang run rẩy, để vào trong miệng, cũng không cần dùng sức, nhẹ nhàng ép một cái nó liền vỡ ra. Không có chút vị chua nào, cũng không phải là rất ngọt, nhưng lại tràn tràn ngập nước anh đào thơm ngát, chút nữa là không cảm giác được có thịt quả tồn tại, nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ.
Tống Du tất nhiên không có quên Tam Hoa nương nương:
"Tam Hoa nương nương muốn ăn không?"
"Mèo không ăn quả."
"Cái này gọi anh đào."
"Anh đào ! ".
"Muốn ăn không?"
Mèo Tam Hoa lại muốn nói mèo không ăn quả, nhưng đột nhiên nhớ tới mình từng nếm qua quả, thế là ngẫm lại, mới hỏi:
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
"Giống quả mận bắc không?"
"Đương nhiên không giống."
"Có cái gì đặc biệt không?"
"Chỗ đặc biệt là nó chính là anh đào."
"Là anh đào trộm được."
"Là ta lấy được."
"Là bọn họ trộm được."
"Đúng vậy a."
"Như thế thì không đúng!"
"Đương nhiên, Tam Hoa nương nương không muốn làm chuyện như vậy."
Tống Du ăn một trái anh đào, đến khi chỉ còn lại hạt, mới nhổ ra ven đường, tiếp tục nói với mèo Tam Hoa: "Nhưng Tam Hoa nương nương là một con mèo chính trực, đúng sai rõ ràng, cũng không cần tại hạ nhắc nhở."
"Đúng vậy!"
"Vậy muốn ăn không?"
"Không ăn!"
"Ăn thật ngon."
"Thử một trái đi."
"Ăn ngon không?"
"Ăn không ngon như chuột.”
"Vậy thì thôi."
"Ngươi thật giống như rất lợi hại..."
Một người một mèo chậm rãi đi về hướng huyện Nam Họa, vẫn là giẫm lên bùn mà đi như cũ, chỉ là một người một mèo đều không thèm để ý.
Lòng yên tĩnh thì sẽ không phiền, tâm thanh tịnh thì sẽ không bẩn.
Huyện Nam Họa xây ở bên trên một khu đất bằng phẳng, đường đi được lát đá, trừ một đoạn ngắn lúc mới tiến vào thành có chút bùn, những nơi còn lại đều rất dễ đi, với cả bản thân nó cũng không lớn, đi một vòng cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tống Du hỏi hai khách điếm, tìm thấy một chỗ tương đối hài lòng, trước tiên đặt phòng trong năm ngày.
Chủ quán mang nước đến, cho bọn hắn rửa chân.
Tống Du trước tiên muốn đi tắm rửa, hỏi chủ quán bên cạnh: "Tại hạ mới tới Nam Họa, chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết ở đây có chỗ bán đồ ăn nào tốt, hay đồ vật thú vị gì hay không? Hoặc là cần phải chú ý hay kiêng kỵ gì đó chẳng hạn?"
"Tiên sinh từ đâu tới đây?"
"Từ Hủ Châu tới."
"Chỗ này của chúng ta nằm sát bên Hủ Châu, cũng không khác nhau nhiều lắm, muốn nói có gì đặc biệt, vậy thì bánh canh chỗ chúng ta rất không tệ, tuy nhiên tiểu điếm cũng có, cũng ăn rất ngon. Ngoài ra Nam Họa của chúng ta thừa thãi vải vóc, vải tại chỗ chúng ta so với toàn bộ Bình Châu hay thậm chí là Đại Yến đều là tốt nhất, tiên sinh nếu muốn có thể đi mua một ít." Chủ quán suy tư, "Muốn nói về đồ vật thú vị thì, trái lại nhất thời không nghĩ ra được."
"Vậy có cái gì kiêng kị hay không? Ta sợ mới đến đây, mạo phạm đến cái gì."
"Haha, nào có cái gì nhiều kiêng kị như vậy! Người trong thiên hạ đều là người, cũng không khác nhau bao nhiêu, mặc kệ là ở đâu, cẩn thận nhiều một chút, có của cải thì không để lộ ra ngoài, đêm không ra khỏi cửa, gặp được tên đần thì đi vòng qua, vậy là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận