Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 150: E là đã gặp được thần tiên (1)

Bên ngoài huyện An Thanh, điền trang Phó gia.
Một gian nhà tre nằm cạnh nông điền, cửa gỗ bên trên bị đẩy lên, cây gỗ chống cửa sổ đến mức tối đa, ánh xuân vui sướng cùng bao điều tốt đẹp đều vui vẻ tiến vào.
Trăm ngàn đỉnh núi bên ngoài ô cửa sổ, trùng điệp tựa như một bức tranh.
Bên trong cửa sổ một thư sinh đang lười biếng ngồi, trên bàn bày đầy các loại bút mực sách nghiễn, còn có một tập giấy nháp, có cái bị chặn giấy đè lại, có cái thì để tùy ý trên bàn, bên trên trang giấy đều tràn ngập chữ nhỏ, gió xuân mang theo mùi mực lan tỏa khắp phòng, nghe cũng khiến lòng người say đắm.
Giỏ trúc bên cạnh tràn ngập những viên cầu giấy.
Thư sinh cầm lấy mấy trương giấy mới được viết gần nhất lên, đặt ở trước mắt tỉ mỉ nhìn, thỉnh thoảng xoá rồi sửa, thỉnh thoảng lại suy tư.
Huyện Niệm Bình nghe đồn xuất hiện bọ ngựa ăn bóng người, dân chúng nơi đó nếu gặp được bọ ngựa đều lựa chọn đi đường vòng, nhất là vào những ngày nắng chói chang. Nghe nói quan huyện mới nhậm chức không tin việc này, vào một ngày hắn ra ngoài tuần tra, trong lúc đang ngồi nghỉ trên một cánh đồng, cái bóng thật sự bị một con bọ ngựa ăn mất, lúc phát hiện thì nó đã ăn được một nửa rồi, hiện tại bất kể lúc nào quan huyện ra ngoài, thái dương bao lớn, đều chỉ còn lại một nửa cái bóng mà thôi.
Thư sinh đặc biệt đến bái phỏng, xác thực đây không phải tin đồn.
Bên cạnh sông Liễu còn có một huyện, mỗi khi dân bản xứ muốn học bơi lội, bọn họ sẽ không xuống sông, mà là vào mua hè sẽ đi bắt một loại chuồn chuồn, để cho chuồn chuồn cắn rốn của tiểu hài tử, sau khi cắn tự nhiên sẽ biết bơi.
Khi thử hỏi thăm, dân bản xứ đều là dùng cách này để học bơi lội.
Năm ngoái thư sinh cũng đi bắt loại chuồn chuồn này, dùng để cắn rốn của biểu đệ hắn, sau đó đẩy biểu đệ vào trong nước, không biết là do chuồn chuồn của An Thanh không dùng được hay là do biểu đệ đã không còn là trẻ con nữa mà không thấy có hiệu quả.
Đương nhiên là, những việc này cũng phải ghi lại vào trong sách.
Thỉnh thoảng cân nhắc lượt bỏ vài chữ.
Nhìn một lúc, thư sinh lại nghĩ tới cuộc gặp gỡ trên sông Liễu vào đầu năm nay, nhất thời không khỏi lộ ra ý cười.
Việc mình nghe qua, cố sự ghi lại cũng nhiều, tuy từng cái đều có chỗ thần kỳ cùng diệu thú, nhưng có cái nào có thể hơn được cuộc gặp mặt với vị tiên sinh kia đâu?
Vượt qua thiên sơn vạn thủy, tìm kiếm hỏi thăm đạo quan nhưng lại không tìm được.
Lúc lên đường trở về, tình cờ gặp được chân nhân mà không biết.
Thật sự là xảo diệu, tuyệt không thể tả.
Mà khi nhớ tới phong thái xuất trần của vị tiên sinh kia, cùng những ngày chung đụng vui sướng với hắn lúc trên thuyền, còn có cả những lời khích lệ cùng khẳn định của hắn, thư sinh càng không nhịn được lộ ra ý cười, thật sự rất khó để có thể không đem việc này nhớ kỹ.
Trong lòng xoắn xuýt một lát, rốt cuộc nâng bút.
Chấm chút nước mực, lại treo bút trầm tư, nên hành văn như thế nào, tìm từ ra làm sao, để không mai một duyên phận trên sông khi ấy.
Ánh sáng bàn ngày bên ngoài cửa sổ lướt qua trong nháy mắt, bóng hoa trong bữa tiệc di chuyển về phía trước.
Gió xuân thổi đến mang theo mùi hương của bông cải, khiến người lòng yên tĩnh, thổi lên từng trang giấy nháp cùng trang sách trên bàn, làm chúng vang lên tiếng lật giấy ào ào, khiến cho người ta thật bất đắc dĩ, rõ ràng là không biết chữ, lại đi lật sách bừa bãi làm gì.
Trong nháy mắt, thư sinh lại nghĩ một chút -.
Có lẽ là do cao nhân trong lúc xúc động, nhương nhờ cơn gió gửi lời hỏi thăm đến đây.
Hay có lẽ những cô hồn tiểu quỷ giữa đất trời này cũng thích những cố sự mà hắn viết ra, không kịp chờ đợi muốn đến lật xem chúng.
Thư sinh lộ ra ý cười, thu bút lại.
Trên giấy đã bị viết đầy, đọc sơ lại một lần, chỉ cảm thấy văn hay chữ cũng đẹp, mây bay nước chảy, ở giữa lạnh nhạt lại có diệu thú, ở giữa diệu thú lại có tiên khí, thật sự là thích đến không chịu được.
Chỉ còn thiếu một cái đề mục.
Thư sinh yên lặng suy tư.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa.
"Biểu huynh."
Là âm thanh của biểu đệ mình.
Thư sinh quay đầu nhìn qua, mày chau lại.
Cũng không phải là do sợ mở cửa sẽ thấy mấy tiểu quỷ học được thanh âm của biểu đệ mình đến lừa gạt mình, tuy nhiên cũng đã được nghe qua, cũng đã viết qua cố sự này vào bên trong sách, nhưng nếu thật sự gặp phải, lòng mình tràn đầy thản nhiên, liền mời bọn họ uống một chén trà xanh. Hắn sợ chính là lúc bản thân mở cửa ra, trừ biểu đệ, còn có cả trưởng bối trong gia tộc cùng các lão sư đứng ở bên ngoài, muốn đem mình mang về nhà hoặc về lại trường học.
Nơi này tuy chỉ có ruộng đất cùng nhà cửa, nhưng bởi vì cách xa gia tộc cùng phong cảnh rất tốt, nên bị hắn dùng làm thư phòng mà thôi.
Thời đại này viết tạp thư cũng là việc nhục nhã.
Cũng không phải là không được. Nếu mình viết vào lúc ba bốn mươi tuổi, nhất định là sẽ không ai nói gì về bản thân mình nữa. Còn viết vào lúc năm sáu mươi tuổi, có thể nói sợ rằng mình đã sớm không còn tồn tại, nếu là vẫn có thể đến nói mình, mình vừa vặn có thể đem bọn họ ghi vào bên trong chuyện xưa của mình. Nhưng bây giờ hắn lại chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tộc nhân vẫn là hy vọng hắn có thể đi học cho tốt, sau đó đạt được công danh.
Giống như vị tiên sinh kia có thể tách rời khỏi thế giới cũng như không bị ràng buộc bởi ánh mắt trần tục như thế kia, chung quy cũng là số ít.
Nếu không phải như vậy thì thế nào mới được gọi là cao nhân?
"Biểu huynh!"
Người bên ngoài vẫn gõ cửa gọi hắn như cũ.
"Ài…"
Thư sinh thu lại giấy nháp, đứng dậy đi mở cửa.
Nghĩ thầm nếu biểu đệ mang trưởng bối trong tộc hoặc lão sư đến đây, mùa hè năm nay sẽ mang hắn đi nghiệm chứng tin đồn về việc bọ ngựa ăn bóng, làm các chi tiết trong sách càng thêm phong phú hơn.
"Kẽo kẹt".
Cửa trúc vừa mở, bên ngoài chỉ có một người.
Biểu đệ khoảng chừng hai mươi tuổi, đứng bên ngoài cười hì hì nhìn hắn: "Ta biết ngươi sẽ ở đây! Tại sao lâu như vậy mới ra mở cửa? Chẳng lẽ là đang giấu nữ quỷ kiều mị nào đó à?"
"Có mỗi mình ngươi?"
"Đương nhiên! Chứ còn sao nữa?"
"Sao ngươi lại đến đây?"
"Tất nhiên là do có việc rồi!"
"Hôm nay ta bận."
"Ta vừa trở về từ trong thành, có nghe được một ít chuyện, cảm thấy ngươi khẳng định sẽ hứng thú, cho nên đến đây để kể cho ngươi nghe."
"Đại hội sông Liễu kết thúc chưa?"
"Chưa. Nhưng mà luận võ thì xong rồi, vậy nên không còn nhiều náo nhiệt gì để xem nữa, rất nhiều người gian hồ nhàn rỗi cũng đã ai đi đường nấy. Chỉ có đại phái trên giang hồ mới ở lại, mỗi ngày tụ tập cùng nhau uống rượu đàm luận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận