Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 285: Gặp Quốc Sư Ở Chùa Thiên Hải (1)

Đạo nhân ở trong nhà bếp rửa quả du.
Hắn rất có kiên nhẫn, lại có nhiều thời gian, thế là mỗi một quả đều muốn rửa sạch sẽ, rửa xong liền để lại ở trong rổ.
Mèo con thì ở bên ngoài chơi món đồ chơi mới của nàng.
Nàng sẽ dùng móng vuốt đi đụng cầu vải, nhìn như chỉ là nhẹ nhàng một đụng, vải bố lại lập tức bay ra ngoài, mà nàng lại vội vàng đuổi theo, hoặc dùng một cái móng khác ngăn lại nửa đường. Chơi rất nghiêm túc, cũng đắm chìm ở trong niềm vui sướng này, không cách nào tự kiềm chế.
Đạo nhân thỉnh thoảng sẽ thăm dò liếc nhìn nàng một cái.
Lầu nhỏ không lớn, nhà bếp cùng nhà chính liên tiếp, trong lúc rửa rau, xuyên thấu qua cửa nhà bếp, thân thể ngửa ra sau một chút đã có thể trông thấy nàng.
Tống Du giống như trông thấy mình khi còn bé.
Mấy năm vừa tới đạo quan, mình còn rất nhỏ, sư phụ cũng thường thường làm đồ ăn ở trong nhà bếp, luống cuống tay chân, còn muốn thỉnh thoảng nhìn mình một chút, sợ nuôi chết tiểu hài tử vừa nhặt được không đến mấy năm là mình, mà mình thường xuyên ngồi ở trên một cái ghế nhỏ bên ngoài ngưỡng cửa, nhìn gió thổi qua trong núi bên ngoài mà xuất thần.
Đương nhiên cảnh tượng như thế này tuyệt không tiếp tục bao lâu.
Vài năm đầu tiên khi mới đến chùa, mình còn rất bé, sư phụ cũng hay lúi húi trong bếp, luống cuống tay châm, thỉnh thoảng lại nhìn mình, sợ nuôi đứa bé mới nhặt về được vài năm mà chết đói, còn mình thì hay bê một chiếc ghế đẩu ra ngồi trên bậc thềm, ngẩn người ngăm gió thổi qua những ngọn đồi.
Tất nhiên cảnh tượng này không kéo đài được lâu.
Đến khi Tống Du trưởng thành hơn một chút, không chịu nổi khả năng sinh hoạt của lão đạo, thế là dần dần nắm quyền trong đạo quan, chăm lo cho người già.
Cuộc sống đạm bạc luôn khiến người ta đam mê.
Lúc đó không cho là có gì, chỉ cho rằng một ngày rất cùng cực, đến khi rời đi, ngược lại lại hoài niệm, thậm chí như lên men vậy, càng rời xa thì càng hoài niệm.
Giờ này mới hoàn hồn, chỉ còn lại mèo con vui đùa.
Thật sự là nơi an yên.
Tống Du cười cười, rửa sạch sẽ.
Một lúc sau mới lên tiếng nhắc nhở con mèo Tam Hoa: "Tam Hoa nương nương đừng chơi mệt, đêm còn phải bắt chuột."
“Tam Hoa nương nương không mệt.”
"Hôn này là nhà cuối cùng, bắt xong mai nghỉ một ngày, ngày mai ta với ngươi đi chùa Thiên Hải được không?"
"Nhà cuối cùng à?"
Mèo Tam Hoa vừa ngừng tay, ngoảnh đầu nhìn về phía bếp.
"Ừ."
Tống Du suy ngẫm một lúc mới nói: "Tam Hoa nương nương đã bắt chuột hai tháng, những ngôi nhà bị chuột quấy phá ở phố Đông cũng đã được Tam Hoa nương nương xử lý sạch sẽ... Dù sao thì từ trước đến nay, nhà nọ chưa bắt xong thì nhà khác đã tìm đến, hẹn giờ, nhà này bắt xong hôm này thì chưa có nhà nào tìm đến."
"Chẳng có ai tìm Tam Hoa nương nương bắt chuột à?"
Giọng nói vừa dứt, Tống Du mới để ý mèo Tam Hoa đã đến cửa bếp, ngồi xổm nghiêm chỉnh, ngẩng đầu nhìn mình, miếng vải thì để cạnh nó.
Chẳng biết nó đang suy ngẫm cái gì.
"Chỉ là phố Đông bắt xong chuột thôi, sau đó nhất định sẽ có người khác đến tìm Tam Hoa nương nương."
Tống Du suy ngẫm một lúc mới nói, dừng lại một chút, nói thêm: "Hơn nửa, người nào trong thành này cũng đều muốn Tam Hoa nương nương bắt chuột cho họ, chỉ là có người rất gấp, có người không gấp lắm. Còn có người không có tiền, cho nên không thể cầm tiền đến tìm Tam Hoa nương nương."
"Không có tiền à?"
"Đúng vậy, họ rất nghèo."
"Rất nghèo".
“Chỉ là không có tiền.”
Tống Du dừng một chút, “Cho nên sau này nếu có người đến cầu xin Tam Hoa nương nương giúp đỡ bắt chuột, số tiền có lẽ sẽ không nhiều như vậy, hoặc là vẫn có một số người thật sự muốn cầu xin Tam Hoa nương nương... hỗ trợ bắt con chuột, kỹ năng của Tam Hoa nương nương là rất cần thiết, nhưng nếu không có tiền thì sẽ không đến tìm, chỉ có thể chịu đựng sự hành hạ của lũ chuột ”.
"Vây thì tiền của ta kiếm được có đủ không?"
"Đủ lắm."
"Vây thì Tam Hoa nương nương không cầm tiền cũng được."
"Vây thì họ chắc chắn sẽ rất cám ơn Tam Hoa nương nương."
Mèo Tam Hoa vừa nghe như thế thì rất vui.
"Cho nên hôm bắt xong, bất kể sau này có ai tìm đến hay không, mai Tam Hoa nương nương nghỉ một ngày, ngày mai ta với ngươi đi chùa Thiên Hải được không?"
Tống Du hỏi.
"Chù Thiên Hải".
"Một cái miếu, miếu của người khác.
"Đến đó làm gì?"
"Đi dạo."
"Tam Hoa nương nương đi theo ngươi."
"Tam Hoa nương nương đi chơi đi."
"Ngươi còn chưa làm xong à?"
"Làm xong."
"Ồ!"
Mèo Tam Hoa mướp nhặt quả bóng vải bên cạnh lên, quay người lại chạy ra ngoài, nhanh như chớp.
Khóe miệng Tống Du nở nụ cười, làm việc của mình.
Rửa sạch quả du, một phần cho vào chậu ăn sống, một phần bọc bột mì hấp chín, một phần làm bánh bao, phần còn lại trộn vào bột chiên thành bánh tráng. thời gian rảnh rỗi để ta có cuộc sống an nhàn hơn.
Sau đó bảo mèo con đi qua sát vách mời hàng xóm đi qua.
Chùa Thiên Hải được xây dựng từ thời trước, lúc xây dựng thì ở ven thành, nhưng đến thời này, kinh thành đã mở rộng một lần, ranh giới của thành trì cũng mở rộng ra xa hơn, vị trí của chùa Thiên Hải từ ngoại ô Trường Kinh đã trở thành nơi phồn hoa náo nhiệt. Lúc đó, trong chùa trồng rất nhiều cây, bây giờ đều đã trở thành những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, khiến cho toàn bộ ngôi chùa xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Đạo sĩ và mèo con sánh vai nhau đi tới.
Chưa đến cổng chùa, đã thấy vô số khách thập phương đến viếng thăm, cũng có vô số thương nhân đánh hơi thấy cơ hội làm ăn, bày sạp ở con phố trước cổng chùa, bán hàng, những món hàng này lại thu hút thêm nhiều người đến chùa Thiên Hải hoặc con phố này dạo chơi, như vậy lại thu hút thêm nhiều thương nhân nữa, cứ thế tuần hoàn, giống như hội chợ vậy, tạo thành một con phố cực kỳ náo nhiệt.
Cảm giác thanh tịnh mà cây cối tươi tốt vất vả lắm mới tạo ra được, trong nháy mắt đã không còn chút nào.
Bước vào cổng chùa, đập vào mắt là một tòa tháp đá và một cây đại thụ, rủ xuống một bóng râm mát rượi, trên mặt đất có rất nhiều người ngồi, dựa lưng vào tháp đá, ở đây tránh nắng.
Chùa Thiên Hải ngoài việc hương khói linh thiêng, có nhiều bậc đạo cao đức trọng, thì nổi tiếng nhất chính là tòa tháp này.
Tòa tháp này dù ở bên trong chùa Thiên Hải, cũng là chùa Thiên Hải bỏ vốn tu kiến, nhưng kỳ thật cũng không phải là dùng cho đốt hương hoặc tế tự Phật tháp, mà chính là tiếc chữ tháp, dùng cho đốt cháy viết chữ giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận